🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Dương Thành cười khổ nói:

- Hơn nữa Cù Hằng thị cách Khánh Châu thị chúng ta ta không xa, ta đi với nàng có gì không được?

Diệp Dương Thành nói xong câu đó chợt phát hiện không thích hợp, hắn dừng bước hai tay ghì vai Lâm Mạn Ny.

Diệp Dương Thành hỏi:

- Mạn Ny, nàng có gì giấu ta không?

Vẻ mặt Lâm Mạn Ny hoảng hốt:

- Ta... Không có...

Lâm Mạn Ny thấp thỏm cúi đầu nói:

- Ta... Ta chỉ muốn đi một mình dạo chơi...

- Mạn Ny, nàng không giỏi nói dối.

Diệp Dương Thành nhìn bộ dáng thấp thỏm của Lâm Mạn Ny, hắn vừa tức giận vừa buồn cười. Diệp Dương Thành nâng cằm Lâm Mạn Ny lên góc bốn mươi lăm độ, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.

Diệp Dương Thành dịu giọng nói:

- Ngoan, cho ta biết đi, rốt cuộc có chuyện gì?

Lâm Mạn Ny rối rắm:

- Ta...

Lâm Mạn Ny nhìn Diệp Dương Thành hơn mười giây sau nhỏ giọng nói:

- A Thành.

- Ừm?

- Ngươi... Có phải ngươi không muốn ta nhận lại phụ mẫu ruột không?

- A...

Diệp Dương Thành giật mình, trong phút chốc hiểu ra.

Diệp Dương Thành ôm hai bên mặt Lâm Mạn Ny, nghiêm túc nói:

- Nếu nàng muốn thì ta sẽ không phản đối.

- Thật không?

Hốc mắt Lâm Mạn Ny đỏ ửng, hiển nhiên lúc trước Diệp Dương Thành tỏ thái độ cứng rắn làm nàng thấy sợ.

Diệp Dương Thành không hề đỏ mặt hỏi ngược lại Lâm Mạn Ny:

- Ta đã lừa nàng bao giờ?

Diệp Dương Thành nháy mắt với Lâm Mạn Ny, cười nói:

- Nói đi, nàng đi Cù Hằng thị vì lý do gì?

- Mẫu thân ruột của ta mấy hôm trước gọi điện thoại cho Lâm mụ mụ.

Lâm Mạn Ny cắn môi nói:

- Nàng... Nàng nói muốn gặp ta.

Nghe Lâm Mạn Ny nói câu đó Diệp Dương Thành khẽ thở dài:

- Phù, là mẫu thân ruột của nàng sao?

Diệp Dương Thành cười thoải mái nói:

- Chỉ cần không phải phụ thân ruột vô tình vô dụng của nàng thì ta không phản đối nàng gặp mẫu thân ruột.

Đa số người đồng tình kẻ yếu, chuyện Lâm Mạn Ny sinh ra, mẫu thân ruột của nàng sắm vai kẻ yếu. Chỉ nhìn từ hành động nàng từ chối phụ thân Lâm Mạn Ny đưa tiền là thấy rõ nàng làm tình phụ của gã không đơn giản chỉ vì tiền.

Nếu không thì nàng cầm số tiền đỏ rồi vứt bỏ Lâm Mạn Ny chẳng phải là càng có lợi hơn?

Diệp Dương Thành không biết rõ chuyện xảy ra trong thế hệ trước, hắn cũng không muốn biết. Diệp Dương Thành chỉ biết rằng Lâm Mạn Ny thấy vui vẻ thì những việc khác không thành vấn đề.

Nói cách khác mẫu thân ruột của Lâm Mạn Ny cũng là người đáng thương, chỉ cần không gặp phụ thân ruột tuyệt tình của nàng thì Diệp Dương Thành không có ý kiến.

Nghe Diệp Dương Thành tỏ rõ thái độ, hốc mắt Lâm Mạn Ny ướt lệ, nàng nghẹn ngào lao vào ngực Diệp Dương Thành.

Lâm Mạn Ny nhỏ giọng nói:

- A Thành... Ta... Ta thật sự rất muốn có một mẫu thân.

Diệp Dương Thành không hiểu tâm tình cô nhi, nhưng hắn cảm nhận được Lâm Mạn Ny khao khát hai chữ mẫu thân. Nếu vậy thì còn cần nói gì thêm?

Diệp Dương Thành siết chặt đôi tay Lâm Mạn Ny, hắn không nói thêm chữ nào.

Hai người đi trên hành lang khu nằm viên, trò chuyện thân mật như chốn không người.

Ba phút sau Diệp Dương Thành nhẹ vỗ vai Lâm Mạn Ny, dịu giọng nói:

- Đi đi, chắc Lâm viện trưởng sốt ruột chờ.

Nghe Diệp Dương Thành nói câu đó Lâm Mạn Ny mới lấy lại tinh thần. Lúc trước Lâm Mạn Ny xuống lầu có nói với Lâm Đông Mai là đi đón Diệp Dương Thành, còn bảo sẽ quay về trong vòng nửa tiếng, bây giờ tính luôn lúc chờ hắn đã sắp bốn mươi lăm phút.

Lâm Mạn Ny đỏ mặt, lau giọt nước vươn khóe mắt, mỉm cười nói:

- Chắc Lâm mụ mụ còn đang ngủ, bác sĩ nói Lâm mụ mụ phải dưỡng thân thể thật tốt, không có việc gì nên nghỉ ngơi nhiều.

* * *

Lý Hiểu Lệ là thiếu nữ sinh trưởng tại Bảo Kinh Trấn, lúc trước thi rớt đại học được người nhà sắp xếp cho thi bằng kế toán, hiện làm kế toán một công xưởng đúc. Tiền lương không nhiều nhưng với thiếu nữ độc thân, tiết kiệm như Lý Hiểu Lệ thì đủ rồi. Trừ sinh hoạt hằng ngày ra mỗi tháng Lý Hiểu Lệ tiết kiệm được bảy, tám trăm, cuộc sống đơn giản mà đầy đủ.

Bảy giờ sáng, Lý Hiểu Lệ trước sau như một ra khỏi nhà đi công xưởng làm việc. Lý Hiểu Lệ mặc áo khoác len, đạp xe, tai nhét ống nghe, ngâm nga theo điệu nhạc.

Lý Hiểu Lệ là một thiếu nữ rất bình thường, điều iện trong nhà bình thường, bản thân nàng cũng bình thường, thuộc loại ném vào đám người không thấy nàng. Nếu có ai tìm ưu điểm trên người Lý Hiểu Lệ thì đó là rất nhiệt tình, có việc nhỏ cần giúp, miễn trong khả năng thì nàng ít khi nào từ chối ai.

Bởi vậy điều kiện bản thân Lý Hiểu Lệ bình thường nhưng nhân duyên rất tốt, trong vòng giao thiệp nhất định nàng được knhiều người yêu thích.

Lý Hiểu Lệ đạp xe nửa tiếng từ nhà đến công xưởng. Sau khi rời khỏi Bảo Kinh Trấn Lý Hiểu Lệ cưỡi xe đạp lên cây cầu lớn qua suối Kinh, sau đó quẹo vào một ngõ nhỏ khá vắng vẻ. Trước kia có người đùa là Lý Hiểu Lệ đi làm chỗ xa như vậy, trên đường đi đừng để bị chặn đường ăn cướp.

Lý Hiểu Lệ chưa từng để bụng lời nói đùa vô tâm của đám bằng hữu. Lý Hiểu Lệ cảm thấy nàng muốn sắc không có sắc, muốn tiền không có tiền, ai mù mắt đi trấn lột nàng?

Lý Hiểu Lệ ngâm nga đi vào ngõ hẻm đã đạp xe qua không biết bao nhiêu lần, khóe mắt liếc thấy một người ăn mặc kỳ lạ đứng bên cây cột điện. Người đó toàn thân trùm vải đen, bao tay đen cầm chủy thủ kỳ lạ, tay kia cầm tấm hình.

Khi thấy người áo đen này, trái tim Lý Hiểu Lệ bỗng đập nhanh, bản năng tăng tốc độ đạp xe. Lý Hiểu Lệ chưa đạp đi xa thì thoáng chốc người áo đen đã đứng trên yên sau xe đạp. Người áo đen giơ chủy thủ kỳ lạ xẹt qua gáy Lý Hiểu Lệ.

Trong phút chốc người áo đen nhảy xuống xe ngựa, xé tấm hình chụp Lý Hiểu Lệ thành mảnh vụn ném lên trời.

Trong mảnh nhỏ, người áo đen biến mất, Lý Hiểu Lệ cưỡi xe đạp chạy ra hơn mười thước thì ngã xuống đất, đầu lăn đi năm, sáu thước, máu nhuộm đỏ mặt đất.

* * *

- Đi đi.

Diệp Dương Thành cùng Lâm Mạn Ny vào phòng bệnh của Lâm Đông Mai. Như Lâm Mạn Ny nói, buổi sáng Lâm Đông Mai uống thuốc thiếp ngủ, đến bây giờ chưa tỉnh. Diệp Dương Thành ngồi trong phòng bệnh một lúc sau rón rén đứng dậy.

Diệp Dương Thành nói nhỏ với Lâm Mạn Ny:

- Nếu không có chuyện gì thì ta không ở lại đây quấy rầy Lâm viện trưởng nghỉ ngơi. Bốn giờ chiều nàng sắp xếp người đến thay ca, ta đón nàng được không?

Lâm Mạn Ny ngẫm nghĩ, thấy cũng ổn:

- Ừm!

Lâm Mạn Ny bản năng hỏi:

- A Thành đi đâu?

- Ha ha, căn hộ ta thuê quá bừa bộn, ta cần tìm một căn hộ khác.

Diệp Dương Thành cười khều chóp mũi Lâm Mạn Ny, nói:

- Ta tranh thủ làm xong trước bốn giờ chiều sau đó tới đón nàng, tối nay sẽ là thế giới của hai chúng ta.

Lâm Mạn Ny đỏ mặt, cúi đầu phản bác:

- Ai ở chung với ngươi...

Lâm Mạn Ny bỗng nhón chân khẽ hôn gò má Diệp Dương Thành rồi nhanh chóng xoay người, biến mất trong tầm mắt của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.