🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hơn mười năm qua nam nhân trung niên từ phó khu trưởng ngồi vào ghế phó thị trưởng, nghe nói trước khi gã trốn ra Trung Quốc có di chuyển số tài sản mấy chục ức ra nước ngoài. Nam nhân trung niên là quan tham lớn nhất trong các quan viên phạm tội.

Hùng Đại Bằng nghe Đậu Kiến Đức kể xong, hình như trong vòng tròn còn người có khẩu vị lớn hơn nam nhân trung niên. Hùng Đại Bằng quét mắt từng góc buổi tiệc, cảm xúc hối hận dâng lên trong lòng gã. Tại sao lúc trước gã không tham nhiều hơn?

Bữa tiệc hội hữu ái này chính thức bắt đầu sau khi mười mấy người nguyên phó thị trưởng Ninh Ba đến. Ánh đèn sáng ngời bị cố ý điều chỉnh tối đi, đại sảnh mông lung.

Khi Hùng Đại Bằng không biết làm sao hòa nhập vào bữa tiệc thì Đậu Kiến Đức vỗ vai gã, nhỏ giọng khuyên:

- Bữa tiệc chưa từng có khiêu vũ hay lớn tiếng ồn ào. Đây là bình đài để mọi người giao lưu với nhau, tùy tiện tìm ai cũng được, miễn có thể bắt chuyện là ổn.

Hùng Đại Bằng lấy lại tinh thần, gật gù:

- À ừ...

Hùng Đại Bằng cảm ơn liếc Đậu Kiến Đức, nhấc chân đi hướng sofa nằm trong góc gần đó. Không phải Hùng Đại Bằng không muốn tìm người trò chuyện mà vì đây là lần đầu tiên tham gia, trong khi gã chưa phản ứng lại thì đám người đã tụm năm tụm ba, nhỏ giọng trò chuyện.

Lỗ mãng quấy rầy người ta nói chuyện là cấm kỵ hàng đầu trong buổi tiệc, Hùng Đại Bằng bất đắc dĩ đành chọn sofa tạm thời không có người ngồi, làm quen quy tắc kỳ lạ trong bữa tiệc kỳ lạ này rồi tính.

Cơ hội!

Khi Diệp Dương Thành thấy một mình Hùng Đại Bằng ngồi xuống sofa trong góc tường, hắn biết cơ hội luôn chờ đợi đã đến. Diệp Dương Thành sẽ không đơn giản cho con ong vàng cường hóa chung cực dùng chất độc kịch liệt đưa đám tham quan ô lại đi chầu trời.

Đối với Hùng Đại Bằng, mục tiêu chủ yếu của chuyến đi Diệp Dương Thành càng không để gã chết tốt. Trước tiên cho Hùng Đại Bằng nếm mùi làm Hán gian, bán nước cầu vinh là như thế nào, sau đó...

Ong ong ong ong ong!

Diệp Dương Thành lên kế hoạch đại khái các khâu dạ tiệc tử vong đêm nay, hắn điều khiển Đại Ca ruồi trâu bay khỏi rèm che hướng tới Hùng Đại Bằng.

Hùng Đại Bằng không hề hay biết tử thần buông xuống. Lúc này Hùng Đại Bằng ngồi trên sofa, cầm ly rượu tây gã không biết tên. Hùng Đại Bằng lười biếng tựa lưng sofa, mắt quét căn phòng.

Hùng Đại Bằng đang tìm mục tiêu thứ nhất trong hội hữu nghị đêm nay. Chờ Hùng Đại Bằng phát hiện có ai một mình là gã sẽ không chút do dự đứng lên, treo nụ cười giả tạo làm người buồn nôn sải bước nghênh đón.

Ít ra đó là ý định của Hùng Đại Bằng.

Tiếc rằng Hùng Đại Bằng không có cơ hội bắt chuyện làm thân với ai.

Khi ánh mắt Hùng Đại Bằng từ chiếc sofa bên trái chuyển sang chiếc sofa khác nằm bên phải, gã loáng thoáng thấy một đốm đen nhưng chỉ trong khoảnh khắc. Hùng Đại Bằng thấy rõ hình dạng đốm đen đó, một con côn trùng sặc sỡ nhiều màu lạ lùng chưa từng thấy.

Trong đầu Hùng Đại Bằng hiện lên nhiều thảm án xảy ra tại Ôn Nhạc huyện, Long Khẩu Khu, Âu Dương khu. Mặt Hùng Đại Bằng trắng bệch, gã há mồm muốn hét to. Nhưng con côn trùng lạ lơ lửng cách đôi mắt Hùng Đại Bằng gần 10cm, gã bản năng nhìn nó một cái sau đó...

Thanh âm chói tai như còi tàu vang rõ ràng bên tai Hùng Đại Bằng.

- Rốt cuộc đã tỉnh.

Khi Hùng Đại Bằng mở đôi mắt ra, gã trông thấy khuôn mặt người có thanh âm the thé kia.

Một lão nhân bảy mươi mấy tuổi, cao gầy, da nhăn nhúm thành các khe rãnh trên khuôn mặt. Tóc trắng rối xù làm bộ dạng của lão nhân đáng sợ như thây khô trong phim kinh dị.

Hùng Đại Bằng nghe thanh âm the thé, nhìn lão nhân làm người ta sợ teo tim, gã phản xạ hét lên:

- A!!!!

Hùng Đại Bằng vùng vẫy hết sức.

Giãy dụa được một lúc, Hùng Đại Bằng giật mình phát hiện bị sợi xích thô cố định trên bức tường. Trừ vặn vẹo cơ thể, đầu nhúc nhích một chút ra gã không thể vùng thoát khỏi sợi xích.

Nhìn Hùng Đại Bằng vùng vẫy, lão nhân bật cười, tiếng cười sắc nhọn như đồ tể mài dao.

- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát sao?

Hùng Đại Bằng sợ hãi não rỗng:

- Ngươi... Ta...

Trong gian phòng đầy mùi hôi mốc moe, thứ chiếu sáng duy nhất là bóng đen vàng vọt tối tăm. Lão nhân trước mắt làm Hùng Đại Bằng cảm nhận khí thế đáng sợ.

Người Hùng Đại Bằng run rẩy, gã nhìn lão nhân, khóe môi giật giật hỏi:

- Ngươi... Ngươi là ai?

Nghe Hùng Đại Bằng hỏi, lão nhân lẩm bẩm lặp lại:

- Ta là ai?

Giọng lão nhân cực kỳ trầm thấp nói:

- Ta ở đây mười mấy năm, đã giải quyết khoảng ba trăm tên khốn kiếp như thế này... Ha ha, ta là ai...

Đôi mắt đục ngầu nhìn mặt Hùng Đại Bằng chằm chằm, lão nhân lạnh lùng nói:

- Ta là bộ trưởng ngành điệp viên Trung Hoa nhân dân cộng hòa quốc.

Lão nhân rất nhẹ nhàng nhưng thốt ra lời làm Hùng Đại Bằng sợ hãi hồn vía lên mấy:

- Nhưng đó là chueyẹn mười mấy năm trước, sau khi về hưu ta chuyên môn phụ trách xử lý quân bán nước, chó Hán gian giống như ngươi.

Hùng Đại Bằng run run hỏi:

- Ngươi... Ngươi muốn thế nào?

Giờ phút này, trong hoàn cảnh này, Hùng Đại Bằng không thể nghi ngờ gì, lời lão nhân nói không có gì đáng nghi ngờ.

Nghe Hùng Đại Bằng run rẩy hỏi, lão nhân chỉ cười cười.

Lão nhân run run quay người, giọng the thé nói:

- Nâng mấy thứ kia vào đi.

Két két két két két!

Cửa gỗ cũ kỹ bị mở ra, hai thanh niên trẻ mặc quân phục mới tinh nâng một cái hòm lớn vào phòng. Hai thanh niên mặt không biểu tình, không nói không rằng buông hòm xuống sau đó ra khỏi phòng.

Lão nhân lấy một cái lưới đánh cá kích cỡ khe hở nhỏ bốc mùi tanh tưởi, một lưỡi dao mỏng như cánh ve loang lổ vết máu.

Lão nhân cầm hai thứ này, quay đầu lại, mỉm cười xin lỗi Hùng Đại Bằng:

- Hơn ba năm chưa dùng đao, không biết còn cắt được một ngàn miếng thịt không. Ngươi tạm chấp nhận, hưởng thụ đi.

- A!!!

Con ngươi Hùng Đại Bằng co rút, gã không thể kiềm nén nỗi sợ hãi hét to:

- Không, đừng!!!

Hùng Đại Bằng tựa như thiếu nữ bị nam nhân vạm vỡ hung dữ đè trên giường sắp bị lấy trinh, gã khóc sướt mướt gào thét:

- Đừng... Đừng cắt ta! Đừng!

Lão nhân mỉm cười nói:

- Đừng sợ, không sao.

Lão nhân thong thả đi tới trước mặt Hùng Đại Bằng, đặt lưới đánh cá xuống mặt bàn bên cạnh.

Lão nhân nói với Hùng Đại Bằng:

- Ngươi càng sợ, càng căng thẳng thì cơ bắp càng cứng, chút nữa cắt càng đau. Thả lỏng, bình tĩnh là tốt nhất.

- Đừng... Đừng đừng đừng đừng!!!

Nghe lão nhân nói làm Hùng Đại Bằng càng không thể thả lỏng, gã vùng vẫy điên cuồng. Thế nhưng xiềng xích cố định Hùng Đại Bằng trên tường cực kỳ chắc chắn, gã không giật ra được.

Hùng Đại Bằng muốn đập đầu vào tường tự sát tránh cho đau đớn bị lăng trì, nhưng bức tường sau đầu gã lót bông mềm và dày. Hùng Đại Bằng không cách nào đập đầu vào tường được.

Trong tình huống kinh hoàng tột cùng đó, Hùng Đại Bằng khóc nức nở hét to:

- Ta sai rồi, ta biết sai! Tha ta đi, cho ta chét ngay đi, hu hu... Cầu xin ngươi, xin ngươi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.