🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Chủ nhân, nếu như là một đối một thì Dung Dung sẽ thắng.

Triệu Dung Dung do dự giây lát, trả lời:

- Nhưng nếu đấu cùng lúc với hai người, Dung Dung không nắm chắc một phần nào.

- Ui!

Diệp Dương Thành thật sự hút ngụm khí lạnh.

Thực lực của Triệu Dung Dung xếp tốp ba trong mười linh phó của Diệp Dương Thành, dù có chênh lệch với hai nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ kia cũng không đến nỗi cách biệt quá lớn. Nếu Triệu Dung Dung không dám chắc đấu cùng lúc với hai nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ thì...

Vậy chẳng phải ba quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ này vượt qua dị nhân thượng đoạn S giai?

Nguy hiểm chưa từng có đột ngột xuất hiện, Diệp Dương Thành rối loạn tinh thần. Đang lúc Diệp Dương Thành lo lắng số lượng quái vật sẽ tăng nhiều, làm sao đối phó thì Cửu Tiêu thần cách vị trí trái tim hắn bỗng truyền ra chấn động kỳ lạ.

Vhấn động qua một giây, trong tầm mắt Diệp Dương Thành có một nữ nhân toàn thân bao phủ trong vải đen, lơ lửng giữa không trung, tay phải cầm dao căm lấp lánh ánh sáng xanh kỳ lạ, tay trái cầm quả cầu tỏa năm màu sắc.

Diệp Dương Thành không biết con dao găm đó có tác dụng gì, nhưng quả cầu năm màu trong tay trái của nữ nhân là Tiểu Điền Kê, thứ tổ chức Dị Sát chuyên môn dùng để đối phó dị nhân, dị nhân.

Nhìn đến đây tim Diệp Dương Thành rớt cái bịch, hắn đoán nữ nhân này có lẽ la hung thủ giết chết ba người Tiểu Bàn Tử, Tiểu Điền Kê.

Nhưng tại sao nàng muốn giết bọn họ? Trong đầu Diệp Dương Thành chợt lóe ánh sáng, nhưng chưa kịp nắm bắt đã biến mất, để lại sương khói mông lung cho hắn.

Rõ ràng nữ nhân toàn thân bao trùm trong vải đen không có ý định lôi kéo làm quen với Diệp Dương Thành.

Nữ nhân áo đen không cho Diệp Dương Thành có nhiều thời gian suy tư, nàng nhẹ giơ tay phải huơ dao găm. Ba luồng sáng xanh nhạt bay ra khỏi dao găm bắn vào trán a bnam nhân mặc áo thun đen ba lỗ. Cùng với ánh sáng xanh bắn vào, biểu tình ngơ ngác trên mặt ba nam nhân bỗng chốc sinh động, bọn họ nở nụ cười.

- Giết hắn.

Thanh âm rất nhẹ, nói dúng hơn là rất nhu mì, ị đến tận xương. Diệp Dương Thành suýt nhảy cẫng lên mắng hắc quả phụ!

Sự việc phát triển đến nước này Diệp Dương Thành đã hoàn toàn kết luận, nữ nhân áo đen đột nhiên xuất hiện chính là hung thủ đã giết ba người Tiểu Điền Kê, Tiểu Bàn Tử.

Khiến Diệp Dương Thành thấy nguy hiểm là trước khi nữ nhân xuất hiện, Cửu Tiêu thần cách trừ phát ra dao động kỳ lạ thì không có chút gợi ý.

Nghĩa là năng lực xóa sổ dị nhân của Diệp Dương Thành vẫn vô hiệu.

Trận ác chiến thứ nhất từ khi Diệp Dương Thành có được Cửu Tiêu thần cách tới giờ sắp ván màn. Đến nay Diệp Dương Thành không biết bốn người trước mắt rốt cuộc là cái gì.

Ba nam nhân cùng mặc áo thun ba lỗ màu đen cười ngoác mang tai, nghe lệnh nữ nhân, bọn họ bẻ khớp tay kêu rôm rốp. Khác hẳn với bộ dạng ngơ ngác lúc nãy, bây giờ bọn họ giống người nhiều hơn, càng như rối gỗ được thổi hồn.

Ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ sẽ không cho Diệp Dương Thành có nhiều thời gian suy nghĩ, cùng nhảy lên vào một tiếng để lại cái bóng. Có thể tưởng tượng tốc độ của ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ nhanh cỡ nào.

Quá nhanh, mau đến nỗi Diệp Dương Thành không có thời gian phản ứng. Ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ đã đến gần Diệp Dương Thành ba thước, hai đầu gối cong cùng nhảy lên giữa không trung, thanh thế siêu đẳng làm cho người ta sợ hãi.

Trong phút chốc Diệp Dương Thành không kịp phản ứng. Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngay khi ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ nhảy lên, Triệu Dung Dung bắn ra ba luồng sáng trắng trước, miệng lầm trầm đang thi triển cái gì.

Triệu Dung Dung khẽ quát:

- Cấm!

Ba luồng sáng trắng bay tới giữa không trung biến thành ba cái lưới to chụp xuống ba 85.

Ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ lòng có linh tê nhất điểm thông, ngay khi Triệu Dung Dung tung lưới sắp bao trùm bọn họ thì cả đám đồng thanh kêu lên:

- Phá!

Cánh tay ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ nổi gân xanh làm động tác giang ra, ba cái lưới to dễ dàng bị xé rách.

Ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ thế tới rào rạt không ngừng lại vì cái lưới của Triệu Dung Dung, biểu tình càng hung hãn hơn.

Triệu Dung Dung tung ra ba cái lưới to dễ dàng bị ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ xé rách, nhưng nàng chẳng hề lộ vẻ sợ hãi, ngược lại khóe môi cong lên lộ nụ cười âm mưu thành công.

- Tác Mệnh Liên!

Ngón tay thuôn mảnh múa may trước ngực Triệu Dung Dung, lưới to bị xé thành hai nửa trong phút chốc ngưng kết thành sợi xích màu trắng.

Đến lúc này Diệp Dương Thành tỉnh táo khỏi trạng thái ngạc nhiên, lập tức giơ tay hét to:

- Thần lôi thuật, đốt!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một tia chớp thô cỡ miệng chén xẹt qua. Diệp Dương Thành không dùng thần lôi thuật công kích ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ xông tới mà nhắm mục tiêu vào nữ nhân toàn thân bao phủ trong vải đen.

Càng khiến Diệp Dương Thành bất ngờ là đối diện hắn thi triển ra thần lôi thuật, nữ nhân lơ lửng trong không trung chẳng thèm tránh né, chịu đựng đòn công kích của hắn.

Bởi vì cách vải đen nên Diệp Dương Thành không thể trông thấy mặt mũi nữ nhân thế nào, nhưng một tia chớp thô cỡ miệng chém đánh xuống, dù là dị nhân thượng đoạn S giai cũng khó nhẹ nhàng chịu đựng.

Nữ nhân vẫn yên lặng lơ lửng trong không trung.

Ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ đã bị Triệu Dung Dung dùng Tác Mệnh Liên kéo từ không trung xuống đất. Tiểu Thương Ưu Tử tham gia cuộc chiến, hai nữ nhân thi triển pháp thuật làm người ta hoa mắt không kịp nhìn.

Diệp Dương Thành được Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử che sau lưng. Diệp Dương Thành nhìn hai nữ nhân dấu vói ba nam nhân, lòng nảy ra một ý tưởng. Diệp Dương Thành ngước lên nhìn nữ nhân ẩn trong vải đen, chẳng lẽ nàng ta...

Mọi người đều biết rối gỗ phải được người điều khiển mới làm ra đủ loại động tác, múa may, không ai điều khiển thì rối gỗ chỉ như món đồ chơi không nhúc nhích. Tương tự, muốn rối gỗ làm hành động thì người điều khiển không thể phân tâm.

Diệp Dương Thành nhìn nữ nhân ẩn trong vải đen lơ lửng trong không trung chịu đựng tia chớp thô cỡ miệng chén, hắn nhoẻn miệng cười.

Diệp Dương Thành giơ tay rống to:

- Thần lôi thuật, đốt!

Một trăm điểm linh lực thi triển thần lôi thuật lại từ trên trời giáng xuống đầu nữ nhân ẩn trong vải đen. Vang tiếng nổ điếc tai qua đi, không ngoài dự đoán của Diệp Dương Thành, nữ nhân ẩn trong vải đen vẫn không nhúc nhích một li, như thể bị người dùng thuật hóa đá.

Diệp Dương Thành thấy vậy hòn toàn chắc chắn, cười ngoác mang tai.

Diệp Dương Thành giơ tay phải chỉ vào nữ nhân ẩn trong vải đen, khóe môi cong lên:

- Liệt diễm thuật, đốt!

Vù vù vù vù vù!

Vòng lửa cháy cuốn nữ nhân ẩn trong vải đen.

Diệp Dương Thành nhướng chân mày, lấy làm lạ nhìn vải đen vẫn giống như lúc trước, không hề sứt mẻ.

Diệp Dương Thành cắn răng lại giơ tay lên:

- Thần lôi thuật, liệt diễm thuật, băng sương thuật, đốt đốt đốt!

Ầm ầm ầm ầm ầm! 

Vù vù vù vù vù! 

Ong ong ong ong ong! 

Tia chớp xen lẫn lửa cháy và băng sương thuật, ba pháp thuật phối hợp nhau. Nữ nhân ẩn trong vải đen đứng trong không trung nghiêng người từ giữa không trung rớt xuống dất cái bịch.

Diệp Dương Thành ngây người. Chuyện... Gì... Thế này?

Diệp Dương Thành giật nảy mình vì nữ nhân ẩn trong vải đen bỗng nhiên té xuống. Nữ nhân ẩn trong vải đen bị Diệp Dương Thành dùng pháp thuật chồng chép gần như làm bừa, tức giận phát ra tiếng hét chói tai nhiếp hồn người.

- A! 

Nữ nhân ẩn trong vải đen gào thét: 

- Chết đi!

Thanh âm đó chẳng còn hờ hững, mị đến tận xương như trước.

Bóng đen chợt lóe, nữ nhân ẩn trong vải đen cầm dao găm lao lên.

Diệp Dương Thành sợ hãi da đầu tê dại. Công kích từ xa còn được, đánh xáp lá cà, Diệp Dương Thành tay không tấc sắc, đối phương cầm dao găm, dù có là nữ nhân... Nhưng, có thể tính nàng là47e bình thường không?

Diệp Dương Thành hét to một tiếng: 

- Cha nó, hộ giá!

Diệp Dương Thành liên tục thụt lùi vài bước. Nữ nhân ẩn trong vải đen nhẹ nhàng nhảy lên, dao găm lướt qua cổ Diệp Dương Thành. Bỗng bốn luồng sáng mông lung từ trên trời giáng xuống.

Vù vù vù vù vù! 

Bùm bùm bùm bùm bùm! 

Bên cạnh Diệp Dương Thành có thêm bốn người, là Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập. Bốn người đánh nữ nhân ẩn trong vải đen bay ra ngoài hơn mười thước, che Diệp Dương Thành vào giữa kín không kẽ hở.

Diệp Dương Thành nhìn nữ nhân ẩn trong vải đen bật dậy từ mặt đất, lại xông lên.

- Nữ nhân này đúng là điên!

Diệp Dương Thành bùng cháy lửa giận. Nữ sát thủ giết bạn học cũ của hắn, giờ còn cầm dao găm cứ nhắm vào cổ hắn. Không thể nhịn được nữa!

- Cấm cố thuật, đốt! 

Diệp Dương Thành giơ tay đánh ra cấm cố thuật vô hình. Nữ nhân ẩn trong vải đen mới bật dậy, cách mặt đất một thước rầm một tiếng té xuống đất, cực kỳ chật vật.

- Liệt diễm ngập trời!

Hai tay Trương Ngọc Thiến kết ấn tụ tập linh lực trong không trung hình thành một áng mây đỏ rực bao vây nữ nhân ẩn trong vải đen.

Hình Tuấn Phi, Tống Lâm Lập, Đường Thái Nguyên không rảnh rỗi, chuyện đánh rắn giập đầu bọn họ không cần ai dạy.

- Thủy phân tử công kích!

Tống Lâm Lập giơ tay, điều khiển phân tử nước trong không khí tụ tập quanh nữ nhân ẩn trong vải đen.

Đường Thái Nguyên hét to: 

- Cực quang trảm!

Đường Thái Nguyên bắn ra một luồng năng lượng trảm màu vàng nhạt cắt hướng nữ nhân ẩn trong vải đen.

Chỉ có Hình Tuấn Phi già trước tuổi là gãi gáy, gã do dự một lúc sau cắn răng dùng cách đơn giản nhất: Công kích linh lực.

Ầm ầm ầm ầm ầm! 

Bốn người công kích một trước một sau, toàn bộ rơi vào cơ thể nữ nhân ẩn trong vải đen.

Hai tay nữ nhân ẩn trong vải đen chống mặt đất định bò dậy lúc này chịu nguy hiểm đánh hội đồng. Vang tiếng nổ điếc tai nhức óc qua đi, nữ nhân ẩn trong vải đen lại nằm sấp xuống.

Diệp Dương Thành tập trung chú ý vào nữ nhân ẩn trong vải đen, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử đang đấu với ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ bỗng kêu lên: 

- A! 

Thanh âm chất chứa ngạc nhiên.

Diệp Dương Thành nghiêng đầu nhìn, thấy ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ không có nữ nhân ẩn trong vải đen điều khiển tuy nét mặt ngơ ngác nhưng con ngươi đỏ rực.

Vừa vặn lúc này nữ nhân ẩn trong vải đen bị Diệp Dương Thành dùng chiến thuật biển người đè nằm sấp dưới đất ngảng đầu lên, trông thấy trạng thái của ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ.

Nữ nhân ẩn trong vải đen kinh kêu: 

- Không thể bùng nổ!

Ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ phát ra tiếng rít gào như thú hoang:

- Grao!

- Grao! 

- Grao! 

Cơ thể nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ tỏa ánh sáng đỏ rực rỡ.

Nghe nữ nhân ẩn trong vải đen hét lên, Diệp Dương Thành nhíu mày hỏi: 

- Bùng nổ?

Diệp Dương Thành ngây người, bùng nổ? Lại chơi trò gì đây?

Diệp Dương Thành ngây người chưa đến ba giây, ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ đã hoàn thành giai odạn bùng nổ. Ánh sáng đỏ yếu bớt, ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ toàn thân đỏ rực, tóc dựng đứng. Bọn họ giống trong phim hoạt hình chơi trò biến thân.

Hơi thở cực kỳ nguy hiểm tràn ngập trong khu mộ.

Nhìn ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ đã hoàn toàn vào trạng thái bùng nổ, nữ nhân ẩn trong vải đen nằm sấp dưới đất bỗng chốc biến mất, lặng lẽ như khi nàng xuất hiện.

Diệp Dương Thành nhìn vị trí nữ nhân ẩn trong vải đen biến mất, chẳng hiểu sao hắn nổi lên một ý nghĩ: Nữ nhân ẩn trong vải đen sợ quá bỏ chạy.

Hiển nhiên người nữ nhân ẩn trong vải đen sợ hãi đến co giò chạy không phải Diệp Dương Thành. Bằng vào thủ đoạn đến vô ảnh đi vô tung của nàng, Diệp Dương Thành tuyệt đối không ngăn nữ nhân ẩn trong vải đen lại được, nàng sớm chạy không còn bóng dáng, cần gì ở đây đến tận lúc này?

Nếu không phải bị Diệp Dương Thành hù sợ thì... 

Diệp Dương Thành đưa mắt nhìn ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ đang ngửa đầu gầm gừ, cơ thể đỏ hồng. Diệp Dương Thành bật cười, là cười khổ.

Ba rối gỗ hù sợ người điều khiển chạy trốn, từ đó biết được nếu không phải ba rối gỗ quá cường đại thì cũng là nguy hiểm.

Bùng nổ? Hai chữ này thường liên quan đến mất lý trí.

- Tổ cha nó, bùng nổ ròi có thể kiêu căng đến đâu?

Trong lòng Diệp Dương Thành rất lo âu với hành động nữ nhân ẩn trong vải đen bỏ chạy. Diệp Dương Thành nhìn ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ quái dị, hắn tức điên, nghiến răng trừng ba quái vật. Diệp Dương Thành chuyển dời tức giận từ nữ nhân ẩn trong vải đen sang bọn họ.

Diệp Dương Thành giơ tay phỉ chỉ hướng ba quái vật đã chú ý đến mình, biểu tình nghiêm túc nói: 

- Mọi người cùng lên, đánh hội đồng!

Đám người Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Tống Lâm Lập, Trương Ngọc Thiến đồng thanh kêu lên: 

- Tuân lệnh chủ nhân! 

Có thể nói là mỗi người một vẻ tung tuyệt chiêu, công kích nhiều màu lấp lánh đổ ập xuống ba quái vật người đỏ rực. Trong phút chốc nghĩa trang công cộng ngày thường vắng bóng người vang tiếng nổ rung trời cả ngọn núi.

Diệp Dương Thành cũng nhận ra có điều không ổn, thanh thế này cứ tiếp tục nếu không ai nghe thấy mới lạ.

Nhưng ba quái vật người đỏ rực đã hoàn toàn mất lý trí. Phe Diệp Dương Thành có nhiều người công kích từng tấc da nhưng bọn chúng không biết đau đớn là cái gì, chịu đựng công kích dày đặc từng bước đến gần Diệp Dương Thành.

Quái vật người đỏ rực hung hãn không sợ chết lại tàn bạo vô tình thế này nếu không giải quyết chúng nó ngay tại chỗ, để chúng xâm nhập vào khu dân cư đông người thì... 

Diệp Dương Thành rất khó tưởng tượng sẽ xảy ra bao nhiêu vụ thảm án.

Diệp Dương Thành nhìn ba quái vật người đỏ rực dần đến gần mình, chỉ còn cách năm thước.

- Mặc kệ thế nào, không thể để chúng nó rời khỏi đây!

Diệp Dương Thành cắn răng ra quyết định khó khăn:

- Dù liều mối nguy hiểm bị dân chúng bình thường trông thấy cũng quyết giữ vững trận địa, không thể lùi nửa bước!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.