🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Dương Thành quay người đóng lại cửa phòng làm việc, bức màn trong phòng đã được Dương Đằng Phi kéo lại, cả phòng biến thành tối đen, hoàn toàn ngăn cách khả năng nghe lén của người khác.

- Chủ nhân!

Đi vào phòng làm việc, Dương Đằng Phi lập tức thay đổi, cung kính quỳ gối trước mặt Diệp Dương Thành, nói:

- Lão bộc thỉnh an ngài.

- Đứng lên đi.

Diệp Dương Thành khẽ gật đầu quay người ngồi xuống sô pha.

Mà Dương Đằng Phi thật tự giác đứng dậy, rót chén trà cho hắn, nói:

- Chủ nhân, việc này không nên chậm trễ, hiện tại lão bộc nên bắt đầu rồi?

- Được, tùy ý.

Diệp Dương Thành uống trà, mỉm cười gật gật đầu, nói:

- Nhưng cần khống chế cảm xúc thật sự một chút.

- Dạ, lão bộc hiểu được.

Dương Đằng Phi cung kính đáp, xoay người đi về chỗ bàn làm việc, mạnh mẽ nâng tay, hung hăng vỗ mạnh lên bàn, tức giận rít gào:

- Hồ nháo, quả thật là hồ nháo!

Một tiếng rít gào này truyền ra thật xa, ngay cả vách tường văn phòng cũng không thể ngăn trở thanh âm quát lớn kia!

Dương thư ký còn đứng ngoài phòng làm việc sợ run cả người, trong lòng có chút không yên, không biết Trầm bí thư quát kẻ hồ nháo lại là ai?

Đồng thời tiếng rít gào của Dương Đằng Phi cũng bị những người đang ở văn phòng cách vách cùng đối diện hơn nữa đang đi lại trên hành lang đều nghe được rõ ràng, mọi người đều không hiểu ra sao, không biết Trầm bí thư vì sao lại giận dữ? Nghe thanh âm hình như đang phi thường tức giận…

- Dương Hữu Quốc, anh vào đi!

Sau tiếng rít gào, đại khái qua hơn một phút thời gian, Dương Đằng Phi mới lên tiếng gọi Dương thư ký vào phòng.

Lúc này Diệp Dương Thành đã đứng dậy, đi tới trước bàn làm việc của Dương Đằng Phi, làm cho người ta nhìn không ra chút manh mối.

- Trầm bí thư…

Trong lòng Dương Hữu Quốc có chút không yên, nhìn lướt qua Diệp Dương Thành liền cúi đầu, cung kính kêu một tiếng Trầm bí thư, chờ Dương Đằng Phi nói chuyện.

- Anh đi qua phân cục công thương, phân cục bảo vệ môi trường.

Dương Đằng Phi cau mày, trong giọng nói mang theo tức giận tràn đầy:

- Gọi bọn họ đem báo cáo việc công ty điện tử hữu hạn Dương Thành ở công nghiệp viên Đồng Sang gây ô nhiễm môi trường trình lên, nói cho bọn hắn biết nếu trong báo cáo có vấn đề oan ức sai án, chức cục trưởng của bọn hắn cũng không cần tiếp tục làm nữa, tất cả đều cút về nhà làm ruộng cho tôi đi!

- Việc này…dạ!

Nghe được mệnh lệnh của Dương Đằng Phi, trong lòng Dương Hữu Quốc rùng mình, không dám tiếp tục nói thêm lời gì, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, xoay người rời khỏi văn phòng, lúc ra cửa hắn còn nghe được Dương Đằng Phi nói với Diệp Dương Thành:

- Người trẻ tuổi, rất không tệ, biết đánh cờ không?

Thật hâm mộ ghen tỵ nha! Một tên hỗn đản chạy tới ủy ban huyện khóc lóc om sòm, lại được Trầm Vũ Phàm Trầm bí thư xem trọng! Mình là thư ký bí thư huyện ủy, mỗi ngày đi theo làm tùy tùng hầu hạ, cũng chưa từng nhìn thấy Trầm bí thư thân hòa với mình như vậy bao giờ…

Ôm tâm tình không thăng bằng cực độ, Dương Hữu Quốc đi ra khỏi ủy ban huyện, trực tiếp lái xe chạy tới phân cục công thương…

- Tình huống đại khái là như vậy, Chân cục trưởng tự mình suy nghĩ mà làm đi.

Rời khỏi tầm mắt Trầm Vũ Phàm, Dương Hữu Quốc đầy vẻ “đại quan”, cho dù đứng trước mặt cục trưởng phân cục công thương, hắn vẫn bãi đủ cái giá, bộ dáng cần uy phong liền có đủ uy phong!

Đem nguyên lời nói của Trầm Vũ Phàm thuật lại từ đầu chí cuối cho Chân cục trưởng phân cục công thương nghe qua, Dương Hữu Quốc xoay người làm bộ muốn rời đi, vô cùng lãnh đạm.

Mà Chân cục trưởng bị tin tức do Dương Hữu Quốc mang đến làm đầu óc vang lên tiếng ong ong, lúc này có chút phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng cản lại Dương Hữu Quốc, mang theo ngữ khí khẩn cầu nói:

- Dương thư ký, mệnh lệnh không đầu không đuôi như vậy, tôi thật sự không hiểu rõ trạng huống ah!

- Trầm bí thư chỉ nói như vậy với tôi, ngoài ra đã vượt ngoài phạm vi trách nhiệm của tôi.

Dương Hữu Quốc hữu ý vô ý nâng tay vuốt vuốt mồ hôi trên chóp mũi, tỉnh bơ mấp máy ngón tay…

Chân cục trưởng làm sao còn không hiểu rõ ý tứ động tác này của hắn? Vừa vặn hắn lại không mang tiền theo trên người, thần sắc trên mặt thoáng cương cứng, theo sau đau lòng lấy ra gói kim điều mới lấy được lúc giữa trưa, nhét vào trong tay Dương thư ký:

- Hỗ trợ dùm đi!

- Ha ha.

Có tiền có thể sai khiến quỷ làm việc, Dương Hữu Quốc mân mê thoi vàng trong tay, vẻ hờ hững nhất thời tan thành mây khói, cười nhẹ nói:

- Mọi người đều cùng chung trận tuyến, Chân cục trưởng muốn biết cái gì? Tôi nhất định sẽ nói hết.

Trong lòng xem thường kiểu nịnh hót của Dương Hữu Quốc vô cùng, trên mặt chỉ có thể hiện vẻ tươi cười, liên tục gật đầu:

- Dạ dạ dạ, Dương thư ký nói rất đúng…vì sao Trầm bí thư phải hạ mệnh lệnh này đây?

Thật bất an, phi thường bất an, giữa trưa mới niêm phong máy móc của người ta, cúp cầu dao điện, chỉ chớp mắt chưa qua được nửa giờ, bí thư huyện ủy liền hỏi đến chuyện này, ý tứ ẩn chứa bên trong làm Chân cục trưởng vô cùng bất an.

Hắn có chút khẩn trương nhìn Dương Hữu Quốc, chỉ sợ người này nói ra lão bản công ty Dương Thành tồn tại một ít quan hệ với Trầm bí thư…nếu quả thật là như vậy, thật sự sẽ phiền phức!

Nếu công ty Dương Thành thật sự tồn tại vấn đề ô nhiễm môi trường, chuyện này còn có dư âm chu toàn, nhưng vấn đề là một công ty sản xuất tụ điện, có thể có bao nhiêu ô nhiễm môi trường? Đây rõ ràng là vu oan hãm hại, một khi chuyện này đưa ra ngoài, vị trí cục trưởng của hắn thật sự là phải nhượng hiền, hắn bị bãi quan chỉ là nhẹ, nếu truy cứu tới ngồi tù còn chưa đủ!

- Chân cục trưởng không cần quá lo lắng, sự tình không nghiêm trọng như ông nghĩ đâu.

Làm như nhận ra nỗi lo lắng trong lòng Chân cục trưởng, Dương Hữu Quốc đem thỏi vàng nhét vào cặp công văn của mình, nói:

- Bảy tám phút trước có một thanh niên chừng hai mươi tuổi chạy thẳng đến ủy ban huyện la lối om sòm, khiến Trầm bí thư bị kinh động…

Hắn đem những gì mình chứng kiến kể lại cho Chân cục trưởng nghe qua, lúc này mới mỉm cười, nói:

- Nếu không còn việc gì tôi còn phải đến phân cục bảo vệ môi trường, sẽ không quấy rầy Chân cục trưởng sửa sang lại tư liệu.

- Tốt, cảm ơn, cảm ơn.

Trên trán Chân cục trưởng đổ mồ hôi, gật đầu đưa tiễn Dương Hữu Quốc.

Quay lại bàn làm việc của mình, có chút bất an lo lắng đi qua đi lại, ước chừng hơn một phút sau hắn cầm lên điện thoại, gọi điện cho cục trưởng phân cục bảo vệ môi trường.

Đem tình huống mà mình biết được nói qua với Vương cục trưởng, Chân cục trưởng lau mồ hôi nói:

- Chuyện này đã không giấu diếm được nữa, hình như họ Trầm rất có hảo cảm với tiểu tử nhà giàu mới nổi của điện tử Dương Thành, nếu hắn thật sự muốn điều tra, chúng ta làm sao bây giờ?

- Việc này…

Nghe được Chân cục trưởng nói vậy, trong lòng Vương cục trưởng trầm xuống, trầm mặc mười mấy giây đồng hồ mới hít sâu một hơi, nói:

- Không thể tưởng được tiểu tử đó nghĩ ra chiêu thức này, nếu họ Trầm đã cho thư ký đi xuống mà không trực tiếp gọi điện cho chúng ta, đã nói rõ chuyện này còn có khả năng cứu vãn, theo kế sách hiện nay, phải lập tức mở cầu dao điện, phái người đi xé giấy niêm phong, sau đó chuyển báo cáo cho họ Trầm, nói là công tác sai lầm, tin tưởng hắn cũng không làm gì được chúng ta.

- Như vậy cũng tốt.

Chân cục trưởng nghĩ nghĩ, cũng chỉ phải gật đầu đáp ứng, nhưng sau khi đã định ra biện pháp giải quyết, hắn lại chần chờ nói:

- Nhưng mà bên phía họ Đàm kia…

- Ngay từ đầu cũng không có nói qua phải phong bao lâu.

Vương cục trưởng khẽ hừ một tiếng:

- Phong đã phong qua, chúng ta không xem như thất hứa, huống hồ cho dù thất hứa, hắn lại làm được gì đây?

Đúng vậy, kẻ làm quan chẳng lẽ còn sợ một tiểu dân nhảy lên đầu sao?

Chân cục trưởng liền hạ quyết tâm, gật gật đầu:

- Được rồi, chuyện này cứ an bài như vậy đi!

- Tiếp theo cho người chú ý điện tử Dương Thành kia một chút.

Vương cục trưởng hừ lạnh nói:

- Một khi phát hiện có điều gì không tuân theo quy định pháp luật, nói không chừng có thể dùng thủ đoạn cứng rắn, giết gà dọa khỉ!

- Ha ha, việc này đương nhiên!

Lúc này Chân cục trưởng cũng hận Diệp Dương Thành đến cắn răng, lời nói của Vương cục trưởng cũng trùng hợp với ý tưởng trong lòng hắn.

Một khi có cơ hội, hắn tuyệt không để ý lại thêm một lần niêm phong chỉnh đốn, làm cho tên tiểu tử nhà giàu mới nổi kia phải nhớ lâu một chút!

- Diệp tổng, có điện rồi!

Dương Hữu Quốc rời khỏi tòa lầu ủy ban huyện chưa đầy 20 phút, Đỗ Nhuận Sinh đã gọi điện cho Diệp Dương Thành, cảm xúc có chút kích động:

- Người của công thương đã đến đây, tự tay xé giấy niêm phong, trời ạ, Diệp tổng, ngài không phải là con trai của vị đại quan nào đi?

- Ánh mắt của anh sao vậy? Có quan nhị đại như tôi sao?

Diệp Dương Thành nhất thời có chút dở khóc dở cười, cười mắng một tiếng:

- Nhanh chóng khôi phục sản xuất đi, đừng làm chậm trễ thời gian!

- Dạ được!

Lúc này Đỗ Nhuận Sinh ngượng ngùng cười, cúp điện thoại.

Bỏ di động vào trong túi, Diệp Dương Thành đứng dậy nói:

- Diễn kịch phải làm toàn bộ, đi thôi, diễn xong cảnh cuối cùng này ta cần đến bệnh viện thăm những đứa trẻ kia.

- Dạ, chủ nhân!

Dương Đằng Phi cung kính khom người đáp.

Sau đó bên trong tòa lầu ủy ban huyện, có không ít người kinh ngạc phát hiện, Trầm bí thư xưa nay luôn nghiêm túc, bày đủ cái giá của một bí thư huyện ủy, hôm nay không biết làm sao vậy, lại có thể…

Lại có thể cùng một thanh niên xa lạ từ trên thang lầu cười cười nói nói đi xuống, thẳng đến khi đem thanh niên tiễn đến tận cửa, Trầm bí thư thay đổi vẻ mặt nghiêm nghị quay người đi vào trong thang máy.

Chỉ một hành động đưa tiễn nhất thời tạo thành một mảnh tiếng than sợ hãi, mặt trời mọc lên từ hướng tây rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.