🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Các loại thủ tục trong tân công ty Diệp Dương Thành đều làm đầy đủ, hơn nữa đã đổi tên chính thức là công ty điện tử hữu hạn Dương Thành, mặc dù tên này thật quê mùa, nhưng Diệp Dương Thành cảm thấy thích hợp nhất, ít nhất còn có nội hàm hơn tên Xương Huy mà Đỗ Nhuận Sinh đề nghị đi?

Sau ngày đầu tiên công ty sản xuất, Đỗ Nhuận Sinh đã đề nghị Diệp Dương Thành đi tặng quà cùng ít tiền cho một ít quan chức ngành tương quan, chuẩn bị một phen từ trên xuống dưới, nhưng Diệp Dương Thành chỉ mỉm cười, thậm chí còn không có hứng trí mở miệng.

Muốn hắn đi tặng tiền cho sâu mọt? Đây chẳng phải là tự mình vén tay áo, chính mình tát vào mặt của mình sao?

Nhìn thấy Diệp Dương Thành không có tâm tư trong phương diện này, hắn nhắc nhở vài lần nhưng Diệp Dương Thành không hề chú ý tới, Đỗ Nhuận Sinh chỉ có thể từ bỏ, hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây luôn gia tăng sản xuất, làm cho hắn dần dần quên mất chuyện kia, không nghĩ tới đợi khi hắn nhớ lại thì người đã tới cửa.

Tám người, mặc chế phục đội cảnh mũ, nhìn thân xe liền biết là người của ngành công thương cùng bảo vệ môi trường trong huyện tìm tới.

Đứng ở cửa phòng làm việc chần chờ một thoáng, Đỗ Nhuận Sinh thay đổi khuôn mặt tươi cười, tiện tay đặt tụ điện lên khung cửa sổ, lại lấy ra gói Trung Hoa trong túi đi thẳng về hướng tám người kia…

- Cái gì? Ô nhiễm hoàn cảnh?

Trên đường lái xe đến bệnh viện huyện, Diệp Dương Thành cho xe dừng ven đường, trên mặt lộ vẻ buồn bực, nói:

- Nói đùa gì vậy?

Trong quá trình sản xuất tụ điện, cơ bản không tồn tại vấn đề ô nhiễm, ngoại trừ cần dùng nhựa cao su đựng vật sẽ bốc hơi ra khí thể tai hại, căn bản không khả năng tạo thành bao nhiêu ô nhiễm hoàn cảnh, hiện tại lại có người tìm tới cửa, nói nhà máy có vấn đề bài phóng vật gây ô nhiễm không tuân theo quy định, đây không phải chuyện đùa sao?

- Nhưng vấn đề là người ta không nói giỡn với chúng ta đâu!

Đỗ Nhuận Sinh cười khổ, gấp giọng nói:

- Những người kia đi tới nhà máy chúng ta dạo qua một vòng, trực tiếp dán giấy niêm phong lên thiết bị, buộc chúng ta ngừng sản xuất chỉnh đốn, sau khi rời đi chưa đầy một phút thời gian nhà máy chúng ta đã bị cúp điện.

- Ngừng sản xuất chỉnh đốn?

Vừa nghe lời của Đỗ Nhuận Sinh, trong lòng Diệp Dương Thành tức giận, nói:

- Bọn hắn cho rằng đây là chơi trò chơi sao? Nói cúp điện thì cúp điện?

- Tôi…tôi cũng không rõ ràng lắm.

Đỗ Nhuận Sinh vội kêu lên:

- Nhưng hôm nay còn có một lượng lớn tụ điện chưa hoàn thành, nếu mất điện ngừng sản xuất vượt qua một giờ, hôm nay chúng ta không thể giao đủ hàng cho khách, Diệp tổng, ngài nhanh chóng nghĩ biện pháp đi!

- Tôi đã biết.

Diệp Dương Thành hít sâu một hơi, nói:

- Tạm thời anh không cần động tới giấy niêm phong, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này ngay bây giờ, cho công nhân viên nghỉ ngơi một chút, chờ tin tức của tôi!

- Được, được!

Đỗ Nhuận Sinh không ngừng đáp ứng, cuối cùng vẫn không quên bổ sung:

- Chỉ có một giờ thôi!

Diệp Dương Thành chỉ ân một tiếng, cúp điện thoại, sau đó gọi điện cho Lâm Mạn Ny báo tin mình có việc đột xuất không thể đi qua, sau đó gọi điện cho Dương Đằng Phi.

Tuy nói hiện tại Dương Đằng Phi đã là linh sứ, nhưng bởi nguyên nhân hắn ám ảnh lên thân thể Trầm Vũ Phàm, Diệp Dương Thành không thể liên hệ tâm linh với hắn, chỉ có thể thông qua điện thoại liên lạc cùng hắn.

- Chủ nhân!

Vừa nghe điện thoại của Diệp Dương Thành, Dương Đằng Phi cung kính hô một tiếng, đây có lẽ đã trở thành thói quen của hắn, chỉ cần nhận được điện báo của Diệp Dương Thành, câu nói đầu tiên chính là gọi chủ nhân.

- Ân.

Diệp Dương Thành gật đầu, lập tức đem chuyện mới xảy ra bên công ty nói cho Dương Đằng Phi nghe qua, lại nói:

- Hiện tại trước tiên mặc kệ bàn tay đen sau màn, thời gian chỉ còn vài chục phút, việc khẩn cấp trước mắt làm sao có thể làm cho nhà máy khởi công lại bình thường đây?

- Chỉ còn vài chục phút thôi sao?

Dương Đằng Phi hiển nhiên nhận ra điểm khó khăn trong chuyện này, suy nghĩ một thoáng nói:

- Nếu muốn dùng thủ tục bình thường xé giấy niêm phong, mở lại cầu dao điện, chỉ có mấy chục phút căn bản không đủ, hoặc là để cho lão bộc ra mặt…

- Như vậy sẽ làm bại lộ quan hệ giữa chúng ta.

Không đợi Dương Đằng Phi nói hết lời, Diệp Dương Thành đã cắt đứt, trong đầu cũng nghĩ tới kéo ra quan hệ của mình cùng Dương Đằng Phi, nếu không thể kéo ra ngoài sáng sử dụng, thì phải nghĩ biện pháp khác, dù Dương Đằng Phi chiếm thể xác của Trầm Vũ Phàm, cũng không cung cấp được trợ giúp hữu hiệu cho hắn!

- Vậy…

Vừa nghe lời của Diệp Dương Thành, Dương Đằng Phi cũng không ngu ngốc, tự nhiên hiểu được vấn đề nghiêm trọng bên trong, một khi hắn thật sự ra mặt, Diệp Dương Thành sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, mất nhiều hơn được.

Nhưng nếu Dương Đằng Phi không thể ra tay, Diệp Dương Thành làm sao sử dụng tài nguyên trong quan trường?

Cũng có thể để Sở Minh Hiên sử dụng thủ đoạn cho người mở cầu dao điện, nhưng sau khi mở điện thì nên giải thích như thế nào? Chẳng lẽ nói quan chức cho người cúp cầu dao, đầu óc có vấn đề, đột nhiên cho mở điện?

Một khi xuất hiện bại lộ, Diệp Dương Thành sẽ không tránh khỏi ánh mắt của người có ý chí hoài nghi…

Trong lòng có chút buồn bực, Diệp Dương Thành chợt nghĩ tới Hình Tuấn Phi, cũng không cúp điện thoại với Dương Đằng Phi, dùng tâm linh liên hệ thuật lại chuyện xảy ra ở nhà máy với Hình Tuấn Phi, hỏi:

- Ngươi có biện pháp gì có thể nhanh chóng mở lại cầu dao, vừa không bại lộ chuyện giữa ta cùng Dương Đằng Phi, còn không làm người đem lòng sinh nghi?

- Việc này…

Nghe xong lời hỏi của Diệp Dương Thành, Hình Tuấn Phi thoáng trầm ngâm, chỉ chốc lát đã lộ ý cười thoải mái, nói:

- Chủ nhân, vấn đề này kỳ thật dễ dàng giải quyết, chủ nhân chỉ cần dựa theo phương pháp của lão bộc đi làm, vừa có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này, còn có thể làm quan hệ giữa ngài cùng Dương Đằng Phi đưa ra ngoài sáng, hơn nữa sẽ không làm người hoài nghi!

Diệp Dương Thành mừng rỡ, nhanh chóng thúc giục nói:

- Đừng thừa nước đục thả câu, nói nhanh, có biện pháp gì?

- Chủ nhân nhớ kỹ.

Hình Tuấn Phi cung kính nói:

- Hiện tại ngài lập tức chạy tới ủy ban huyện, làm thế này…thế này…

- Tốt!

Đợi Hình Tuấn Phi nói xong, Diệp Dương Thành vỗ mạnh lên đùi, khen ngợi:

- Tốt lắm!



- Chân cục trưởng, Vương trưởng cục, chuyện này đa tạ hai vị ra tay tương trợ, đây là chút tâm ý, thỉnh hai vị cục trưởng vui lòng nhận cho.

Bên trong một nhà hàng huyện thành, ba nam nhân ngồi vây quanh bàn ăn, một nam tử hơn bốn mươi tinh thần hồng hào ngồi trên chủ vị, lên tiếng nói.

Trên mặt hắn tràn đầy ý cười từ trong cặp công văn lấy ra hai vật thể dài chừng 15cm, rộng cùng dày chừng 4cm, dùng lụa đỏ bao bọc trực tiếp đưa tới trước mặt hai nam tử bụng phệ ngồi đối diện…

Tiếp nhận đồ vật, hai nam tử bụng phệ nhìn nhau cười, hiển nhiên thật hài lòng lễ vật, bên trong phòng tràn ngập không khí vui vẻ hòa thuận.

Cùng lúc đó, trong bãi đỗ xe của ủy ban huyện Ôn Nhạc, một chiếc xe chậm rãi dừng lại, Diệp Dương Thành ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển lớn trên cổng tòa lầu, trên mặt toát ra nụ cười.

Hắn bước xuống đóng cửa xe, hai tay trống rỗng nhấc chân đi tới trước.

Trong lòng hắn nhủ thầm, bởi vì công ty của hắn làm phong sinh thủy khởi, đã vô hình tổn hại lợi ích của chút người nào, vì vậy mới đưa tới tai họa hôm nay.

- Đây có lẽ là một cơ hội của mình đây?

Nghĩ đến biện pháp của Hình Tuấn Phi đưa ra, khóe miệng Diệp Dương Thành chợt nhếch lên, như đang cười cười…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyentop.net

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.