Chương trước
Chương sau
Cái gọi là đi gần bờ sông làm ao không ướt giày? Trong mười mấy phút ngắn ngủi Diệp Dương Thành liên tục giải quyết sáu mươi sáu tên du côn trong hẻm nhỏ, lần thứ bảy lộ tung tích. Lần này mục tiêu tập kích là đám lưu manh ăn hiếp một gia đình.

Gia đình sáu người, có bốn bị đám lưu manh đánh gục dưới đất. Hai thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi không bị đám lưu manh đánh. Nhưng sau khi hai lão nhân, đôi vợ chồng trung niên gục ngã thì hơn mười tên du côn cười dâm bao vây hai nàng lại.

Các lời tục tĩu, tiếng cười dâm uế làm hai thiếu nữ chưa trải đời xấu hổ tức giận. Bất ngờ một thiếu nữ giơ cái ghế lên đập mạnh vào trán một tên du côn cách mình khá gần.

Tuy là nữ giới nhưng tức giận tăng lực lượng cộng với băng ghế cứng rắn làm tên du côn té xuống đất, nghẹo đầu xỉu.

Yên tĩnh giây lát sau mười tên du côn còn lại tức giận. Hai thiếu nữ sao đấu lại mười tên du côn? Rất nhanh từ cuộc chiến bao vây thành xáp lá cà. Diệp Dương Thành tình cờ bay qua gia đình này, sau khi chứng kiến có lý nào hắn khoanh tay đứng nhìn?

Diệp Dương Thành triệu tập ba mươi con ong vàng cường hóa sơ giai cùng hắn lao xuống, bắt đầu hành động trừng tị lần thứ bảy.

Đám lưu manh gào rú, nửa phút sau toàn thân co giật dưới đất. Ong vàng đột nhiên từ trên trời giáng xuống làm hai thiếu nữ sợ hết hồn, các nàng hét chói tai ôm đầu ngồi xổm xuống. Khi bốn phía yên lặng lại, hai thiếu nữ nổi can đảm ngước nhìn. Trừ mười một tên du côn nằm ngay đơ ra đâu còn bóng dáng ong vàng?

Sự thực chứng minh dù đám lưu manh được điều độ thống nhất, liên lạc mười lăm phút một lần thì trước thực lực tuyệt đối khó tránh khỏi vận mệnh lần lượt bị đốn ngã. Thường khi người phụ trách điều độ gọi điện thoại phát hiện không thích hợp, không chỉ một đội tên du côn xảy ra ngoài ý muốn mà cách mấy km một đội khác cũng gặp nguy hiểm.

Đối diện địch thủ xuất quỷ nhập thần, siêu khủng bố thế này, người phụ trách hành động cố nén nỗi sợ phong tỏa tin tức truyền ra, để tránh tạo thành khủng hoảng cho đám lưu manh dẫn đến toàn tuyến tan tác, thất bại trong gang tấc.

Che giấu sự thật với đám lưu manh là vì sợ lòng người không yên, còn với Lục Đức Tường, bốn đại nhân vật trong nhà khách Bạch Hạc thì người phụ trách không dám che giấu. Các cú điện thoại gọi tới phòng trọ, tin tức xấu phô thiên cái địa chui vào lỗ tai Lục Đức Tường, bốn thuộc hạ cũ của Lục Vĩnh Huy.

- Tiểu đội hành động số mười bốn mất liên lạc vào ba phút trước, nghi ngờ gặp bất trắc, đang phái người đi xem xét...

- Đã chứng thực, tiểu đội hành động số mười bốn bị người bí ẩn không rõ thân phận đánh lén, thương vong nặng nề. Người chết đã bị đồn công an Bảo Kinh Trấn đưa đi nhà tang lễ, người bị thương thì vào bệnh viện nhân dân bị cảnh sát khống chế...

- Bốn phút trước tiểu đội hành động số hai mươi bảy mất liên lạc, nghi ngờ gặp bất trắc, đang phái người đi xem xét...

- Đã chứng thực, tiểu đội hành động số hai mươi bảy đã bị người bí ẩn không rõ thân phận đánh lén...

- Hai phút trước tiểu đội hành động số bảy mất liên lạc...

- Đã chứng thực...

- Số ba mươi mốt...

Đối diện tình trạng kinh khủng mà bất lực này, mặt Lục Đức Tường xanh như tàu lá chuối.

- Tập kích tập kích tập kích! Tổ cha nó!

Mặt Lục Đức Tường nổi gân xanh rống to:

- Phế vật, phế vật! Bà nội nó một đám vô dụng!

Bốn thuộc hạ thân tín cũ của Lục Vĩnh Huy ngồi quanh Lục Đức Tường cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh, rất là kinh khủng.

Nghe Lục Đức Tường rít gào, một nam nhân ba mươi mấy tuổi đứng bật dậy:

- Tiểu thiếu gia, không thể cứ tiếp tục như vậy!

Nam nhân trung niên lau mồ hôi trán khuyên nhủ:

- Chúng ta ở ngoài sáng còn hắn thì trong tối, đối phương có năng lực tàn nhẫn như vậy, bây giờ rút đi còn kịp...

Nghe nam nhân trung niên khuyên, tinh thần Lục Đức Tường hoảng hốt:

- Rút...

Dụ đạo khắc vào linh hồn phát huy tác dụng, nhanh chóng đè nén ý niệm này. Lục Đức Tường yên lặng giây lát sau tát mạnh vào mặt nam nhân trung niên.

Biểu tình Lục Đức Tường cực kỳ âm trầm nói:

- Rút? Ai dám nói một tiếng rút nữa là lão tử làm thịt hắn!

Rầm!

Lục Đức Tường móc súng ngắn màu bạc ra khỏi túi quần vỗ mạnh xuống bàn trà. Súng ngắn bày ra, bốn nam nhân nín thở, hút ngụm khí lạnh.

Lục Đức Tường nhìn súng ngắn mình rút ra, lẩm bẩm:

- Súng... Phải rồi, chúng ta còn có súng, súng!

Bốn nam nhân trung niên nghe Lục Đức Tường lẩm bẩm, nhìn biểu tình điên cuồng của gã thì hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy khó hiểu và một tia dứt khoát.

Từ khi tiểu đội thứ nhất bị tập kích đến bây giờ mới chỉ qua nửa tiếng, trước sau có mười ba tiểu đội bị đánh lén, nghĩa là đã có hơn một trăm người toàn quân bị diệt. Lần này đến Bảo Kinh Trấn, dù cộng thêm hai trăm đàn em tinh nhuệ lần cuối điều động, tổng cộng khoảng tám trăm năm mươi người. Tính theo tốc độ này thì khoảng bốn tiếng tất cả tài sản của Lục gia sẽ mất vào tay Bảo Kinh Trấn nho nhỏ.

Huống chi những người xung phong là đàn em của bốn nam nhân trung niên, bọn họ nhìn đám đàn em từng tốp bị đánh gục, lòng rất nóng nảy.

Khiến bốn nam nhân trung niên không chịu được là vào lúc này Lục Đức Tường nghĩ đến súng. Lục gia đã hành động rầm rộ trong Bảo Kinh Trấn, dù cuối cùng giết được hung thủ giết chết Lục Vĩnh Huy còn phải bỏ vào gia tài bạc triệu để bôi trơn, đưa ra vài người chịu tội thay hòng vượt ải.

Nhưng một khi xuất hiện súng ống thì mức độ nghiêm trọng Lục gia không chịu đựng nổi.

Bọn họ có thể tha thứ Lục Đức Tường nhâm tính nhưng bốn nam nhân trung niên không ngốc đến mức theo gã chịu chết. Dù sau lưng Lục Đức Tường có bốn sinh vật không phải nhân loại ủng hộ gã.

Duỗi đầu là cây đao, co đầu vẫn là một con dao. Tiếp tục ở lại Bảo Kinh Trấn trừ toàn quân bị diệt ra không có kết cuộc tốt. Nếu thừa dịp này dẫn đàn em rời khỏi Bảo Kinh Trấn, từ nay cắt đứt quan hệ với Lục gia tự tạo dựng thế lực có lẽ còn chút hơi tàn.

Bốn nam nhân trung niên càng suy nghĩ càng nhiều, vô hình trung thống nhất với nhau. Nam nhân trung niên ngồi trên sofa bên tay trái Lục Đức Tường bỗng đứng dậy chộp lấy súng ngắn đặt trên bàn trà, họng súng nhắm vào Lục Đức Tường.

Nam nhân trung niên nghĩ tình Lục Vĩnh Huy nên hết lòng khuyên nhủ:

- Rút đi, tiểu thiếu gia, không thể tiếp tục như vậy nữa.

Nam nhân trung niên muốn khuyên Lục Đức Tường bỏ ý nghĩ dùng súng, nhưng gã không biết uy lực ấn ký linh hồn. Lục Đức Tường đã hoàn toàn bị ấn ký linh hồn điều khiển, không nghe thấy nam nhân trung niên khuyên bảo.

Mặt Lục Đức Tường sa sầm, trầm giọng hỏi:

- Ngươi muốn làm gì? Tạo phản sao!? Đặt súng xuống!

Nam nhân trung niên như kiến bò chảo nóng, sốt ruột giậm chân:

- Tiểu thiếu gia, nếu không rút thì thật sự không kịp nữa!

Một chiếc điện thoại đặt trên bàn trà lại reo vang. Một nam nhân trung niên bắt máy, mười mấy giây sau đặt di động xuống. Nam nhân trung niên mặt xanh mét đứng dậy.

- Tinh nhuệ từ Diên Đãng Trấn lại đây, trong đó có năm mươi người lao tới Long Tây Hương, nửa đường bị tập kích, đã toàn quân bị diệt.

- A???

Lục Đức Tường ba nam nhân trung niên khác lộ biểu tình kinh hoàng. Trong ba trăm người có một trmă người mang súng, tinh nhuệ mang súng mà bị diệt sạch?

- Tiểu thiếu gia, đi đi! Thật sự không kịp nữa!

Vẻ mặt nam nhân trung niên đau xót nhìn Lục Đức Tường, nói:

- Hiện tại đối phương thế đại, chúng ta đối đầu với hắn không có cơ hội thắng. Thiếu gia, núi xanh còn đó sợ gì không có cúi đốt?

Lục Đức Tường ngần ngừ:

- Cái này...

Não Lục Đức Tường rối loạn giữa quyết định có rút hay không.

Phập!

Một tiếng vang khẽ, nam nhân trung niên giơ súng ngắn hết lời khuyên nhủ Lục Đức Tường bỗng trợn to mắt, há hốc mồm biểu tình khó tin. Trán nam nhân trung niên nở đóa hoa máu, gã té cái rầm xuống đất.

Ngay sau khi nam nhân trung niên ngã xuống, một giọng nói lạnh lùng từ ngoài cửa chui vào tai đám người:

- Còn ai... Muốn rút?

Rầm!

Cửa phòng bị đá văng, một nam nhân trung niên mặc đồ tây màu trắng bước vào tầm mắt bốn người còn sống. Bốn người, bao gồm Lục Đức Tường nín thở, không dám nói câu nào. Nam nhân mặc đồ tây trắng cười khinh miệt, gã để lại một câu rồi xoay người đi.

- Người kia đã hành động, bên các ngươi hãy tăng mức độ phá hoại đi, chúng ta đang điều tra địa điểm hắn ẩn núp. Nhớ kỹ, ai dám nói một chữ rút thì ta sẽ khiến hắn muốn sống không được, chết không xong. Nếu không tin các ngươi cứ thử xem.

Nam nhân mặc đồ tây trắng nói xong nhìn Lục Đức Tường chằm chằm, ánh mắt trêu cợt.

Diệp Dương Thành bỗng mở mắt ra, ngồi bật dậy, vẻ mặt đăm chiêu, do dự.

- Không thể tiếp tục làm như vậy.

Triệu Dung Dung ngạc nhiên nhìn Diệp Dương Thành ngồi trên giường suy nghĩ ba, bốn phút.

Diệp Dương Thành quay đầu hỏi Triệu Dung Dung:

- Dung Dung, nàng có thể nhập xác đúng không?

Triệu Dung Dung gật đầu khẳng định:

- Ừm! Dung Dung biết!

Mặt mày Triệu Dung Dung hớn hở, rốt cuộc có chuyện cho nàng làm?

Diệp Dương Thành ra lệnh:

- Vậy nàng hãy mau đi lầu bốn nhà khách Bạch Hạc đường Khê Tân, bám vào người Lục Đức Tường khiến hắn ra lệnh rút lui. Xong việc thì đánh xỉu mấy người đó, quay về chỗ ta, có chuyện còn cần nàng hỗ trợ hoàn thành.

- Phải mau lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.