Chương trước
Chương sau
Buổi tối gió mát đối với muỗi mà nói thật sự không tạo thành uy hiếp quá lớn. Thế nhưng đối với Diệp Dương Thành loại phụ thân ở trên muỗi phi hành công phu mèo ba chân này mà nói, uy lực của nó đã không thua gì một cơn bão rồi.

Ra sức vỗ vỗ cánh bay về phương hướng chỗ sòng bạc mà đến, thường thường cuốn tới một trận gió mát sẽ đem Diệp Dương Thành đẩy ra ngoài vài thước, phải khó khăn lắm mới ổn định được.

Một đoạn đường từ khách sạn bay đến sòng bạc, khiến Diệp Dương Thành cực kỳ đau đầu, sớm biết rằng muỗi dễ dàng như vậy đã bị gió thổi bay, liền đổi một con bọ cánh cứng trọng lượng lớn hơn cho rồi!

Trong lòng có chút oán giận, hao phí ước chừng hơn mười giây mới đi được đến mục tiêu. Vòng quanh tường bao quanh ngoài sòng bạc vài vòng, không ngờ là không thể tìm được một khe hở nào để bay vào! Thậm chí ngay cả khe hở dưới cánh cửa lớn cũng đều bị phá hỏng rồi!

- Lục Hồng Quân này sẽ không sợ hãi tới mức ấy đấy chứ?

Diệp Dương Thành nằm ở trên giường khách sạn có chút há hốc mồm, nỉ non tự nói, tiếp tục điều khiển con bạch văn y văn xui xẻo này ở phụ cận sòng bạc bay lòng vòng, tìm kiếm bất luận khe hở nào có thể đột phá đi vào.

Một hồi này đã chờ đợi ước chừng hơn hai mươi phút.

- Cút!

Diệp Dương Thành con muỗi này đã bay mệt mỏi, ở trên vách tường nằm nghỉ ngơi, trong lúc bất chợt truyền đến một tiếng rít gào, ngay sau đó thanh âm của một vật nặng nề rơi xuống đất:

- Phanh!

Diệp Dương Thành bị kinh động, vỗ vỗ cánh bay lên, quay đầu nhìn về phía phương hướng thanh âm truyền tới, đã thấy một thiếu niên tuổi chừng trên dưới mười chín tuổi lúc này đang vô lực dựa vào bức tường đằng sau cánh cửa sòng bạc, khẽ ngẩng đầu lên, giãy dụa muốn đứng dậy, cuối cùng lại hai tay mềm nhũn nặng nề nằm úp sấp xuống phía dưới.

- Còn muốn làm chim đầu đàn tìm Quân ca của chúng ta đàm phán? Lần này Quân ca đại nhân đại lượng tha cho ngươi một lần, nếu có lần sau nữa, trực tiếp chặt tay chân của ngươi khiến ngươi nửa đời sau nằm ở trên giường sinh hoạt, không thể tự gánh vác, hừ!

Đem thiếu niên này vứt ra chính là một trong mấy tên côn đồ lần trước tham dự hành hung Diệp Dương Thành. Lúc này đang ngậm một điếu thuốc thơm trên miệng, hai tay chống nạnh, một bộ dáng trời đất bao la lão tử lớn nhất rất là ngang ngược.

Thế nhưng Diệp Dương Thành lúc này lại không có tâm tư giáo huấn hắn, cũng không có tiếp tục nghe rõ ràng thiếu niên náo loạn, vì sao lại cùng với sòng bạc phát sinh xung đột, mà nắm chặt thời gian, vỗ vỗ hai cánh đi qua khe cửa bay vào.

Sòng bạc vẫn là sòng bạc kia, chỉ bất quá lúc này khách chơi bạc đã không còn mấy. Thô sơ giản lược nhìn lướt qua tình hình tại lầu một, sau đó, Diệp Dương Thành trực tiếp vỗ mạnh hai cánh hướng phía lầu hai bay đến.

Đã từng ở lầu hai bay qua, Diệp Dương Thành lúc này đây quen việc dễ làm, rất nhanh liền tiến vào trong phòng ngủ của Lục Hồng Quân, thế nhưng ở trong phòng ngủ của Lục Hồng Quân lại cũng không có phát hiện thân ảnh của Lục Hồng Quân. Ngay khi Diệp Dương Thành cho rằng Lục Hồng Quân đêm nay không ở sòng bạc, trong một gian phòng ngay sát vách lại truyền ra tiếng hô gọi của Lục Hồng Quân:

-....Phế vật! Chút chuyện nhỏ này đều làm không xong, lão tử nuôi các ngươi là ăn cơm khô sao?

- Quân ca, chuyện này hắn thực sự không có biện pháp điều tra...

- Ba!

Một cái bạt tai vang dội lại thanh thúy, trong sát na đã an tĩnh lại, tựa hồ bầu không khí có vẻ trầm trọng.

Diệp Dương Thành nghe được tràng âm hưởng như thế mới biết được Lục Hồng Quân ở sát vách phòng ngủ. Lúc này đã bay ra khỏi gian phòng, chui qua khe cửa vào trong gian phòng này của Lục Hồng Quân.

Bên trong gian phòng đốt ba ngọn đèn, sáng sủa giống như ban ngày vậy.

Lục Hồng Quân lúc này đang đứng ở cạnh ghế sa ***, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, nhìn chằm chằm vào ba tên côn đồ đứng trước mặt hắn, hô hấp có chút thô trọng, hiển nhiên là không biết nguyên nhân gì đã bị chọc tức không nhẹ:

- Toàn bộ Ôn Nhạc huyện, không ai có thể động đến đồ vật của chúng ta! Trước đây không có, sau này cũng sẽ không có! Mười vạn đồng tiền các ngươi nếu không điều tra ra cho ta là ai cầm, thì con mẹ nó lập tức cút đi cho lão tử!

Nói xong câu đó, sắc mặt của Lục Hồng Quân lại càng phát ra khó coi, dừng một chút sau đó khoát tay nói:

- Cút đi, trước mỗi người lưu lại một ngón út, trong vòng ba ngày không để cho ta một giao phó...hừ!

- Quân ca, chúng ta...

Vừa nghe được Lục Hồng Quân nói, ba tên lưu manh kia sắc mặt bá một cái liền biến trắng, cả người run rẩy muốn quỳ xuống, một tên ở giữa lại bị Lục Hồng Quân trực tiếp một cước đạp cho ngã lật.

Không đợi ba người kia tiếp tục nói chút gì nữa, thanh âm lạnh lùng của Lục Hồng Quân dường như từ dưới địa ngục truyền tới, khiến kẻ khác cực độ sợ hãi:

- Còn không đi, có phải muốn ta gọi kiệu tám người khiêng các ngươi đi sao? Cút ngay cho ta nha!

Bay tay con đồ té ngã rời khỏi căn phòng, Lục Hồng Quân lúc này mới hít một hơi thật sâu, hóa giải một chút tức giận trong lòng, lộ ra một nụ cười thản nhiên, quay đầu lại hướng phía người trẻ tuổi đang ngồi ở trên ghế sa *** nói:

- Đức Tường, đã trễ thế này ngươi qua đây, có chuyện gì sao?

- Đức Tường?

Nghe được xưng hô của Lục Hồng Quân đối với người tuổi trẻ ăn mặc thường phục kia, trong lòng Diệp Dương Thành khẽ động, sau khi bay lên trên mới nhìn được rõ người tuổi trẻ kia, đó không phải là tên cảnh sát Lục Đức Tường ấy sao?

Chỉ thấy Lục Đức Tường cười cười, lại cũng không trả lời Lục Hồng Quân hỏi, mà là hướng phía Lục Hồng Quân nói:

- Thúc, ngươi nổi giận như thế, xảy ra chuyện gì khiến cho ngươi tức giận như vậy a?

- Tháng này chuẩn bị cho La Chí Dân mười vạn đồng tiền để người dắt đi.

Lục Hồng Quân nhếch miệng cười cười, cùng với bộ dáng nổi giận lúc trước hoàn toàn là hai hình dạng khác nhau, nâng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, rồi nói:

- Đang để cho bọn chúng điều tra là ai to gan như vậy dám động vào tiền của chúng ta đây, nói thì nói vậy thôi, đêm nay tìm ta có chuyện gì?

- Chỗ ta bên kia xảy ra chút phiền toái nhỏ.

Mười vạn đồng tiền mà thôi, đối với Lục Đức Tường từ nhỏ ở trong đống kim tiền lớn lên mà nói hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ bất quá sắc mặt của hắn thật sự hơi trầm xuống, nói:

- Ngày hôm nay trong lúc diễn trò để cho một tiểu hiệp cảnh nhìn thấy được...

- Cần ta sai người giáo huấn hắn một chút, hay là làm cái gì?

Nghe được Lục Đức Tường nói, sắc mặt của Lục Hồng Quân cũng là hơi đổi, Lục Đức Tường là tiểu nhi tử của đại ca hắn Lục Vĩnh Huy, cũng là mầm móng ô dù đời kế tiếp của Lục gia bọn hắn, tuyệt không để xảy ra bất cứ sai lầm gì!

- Muốn giáo huấn hắn làm sao lại cần đến thúc ngươi tới? Tự ta làm là được.

Lục Đức Tường giật nhẹ khóe miệng, đầu tiên là tự ngạo nói một câu, lại nói tiếp:

- Thế nhưng tiểu tử này tựa hồ có chút địa vị, xế chiều hôm nay ta để họ Trương đem hắn khai trừ. Họ Trương từ chối nói qua một thời gian ngắn lại khai trừ, giống như là muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, do đó, thúc ngươi giúp ta điều tra một chút, tiểu tử này rốt cuộc đến từ đâu.

Nói đến, Lục Đức Tường từ trong túi công văn bên cạnh lấy ra một xấp tài liệu, đặt vào trên bàn trà trước mặt, nói tiếp:

- Chủ yếu điều ra một chút người hắn ngày bình thường xã giao, tình huống trong nhà hắn lại đúng là rõ ràng rồi, không có gì không thích hợp.

- Trương Bảo Khang lập tức sẽ điều đến phân cục trên huyện. Dựa theo tính cách của hắn, ở vào thời điểm này đề cử cũng không có gì kỳ quái.

Lục Hồng Quân cầm lấy tư liệu thô sơ giản lược nhìn lướt qua, gật gật đầu nói:

- Huống hồ cha của tiểu tử này còn là một chủ nhiệm văn phòng. Tuy rằng cấp bậc không lớn, nhưng khúc mắc ở bên trong vẫn là sẽ để Trương Bảo Khang có chút băn khoăn, muốn sửa trị liền phóng tay đến làm đi, ừm, còn có chuyện khác không?

- Không có.

Nghe xong kiến giải của Lục Hồng Quân, Lục Đức Tường lập tức hiểu rõ vì sao Trương Bảo Khang muốn đề cử rồi, lo lắng trong lòng biến mất, trên mặt lộ ra một tia tiếu ý âm lãnh.

- Không có chuyện gì khác thì đi về nghỉ ngơi trước đi.

Lục Hồng Quân cười cười, bỗng nhiên lại bổ sung:

- Bất quá, tên tiểu hiệp cảnh này tạm thời trước miệng cảnh cáo một chút, đợi được Trương Bảo Khang điều đến huyện cục lại sửa trị cũng không muộn. Dù sao cũng là chó giữ cửa của Lục gia chúng ta, đừng làm quá mức.

- Ừm, đã biết rồi.

Lục Đức Tường gật đầu đáp ứng, hắn cũng không phải hạng người ngu xuẩn. Tuy rằng Trương Bảo Khang là dựa vào Lục gia mà thăng quan, theo lý thuyết hắn là chủ tử, Trương Bảo Khang vẫn là phó nô. Nhưng có đôi lúc, nên thu liễm thì vẫn phải thu liễm một chút. Lục Đức Tường không phải là một kẻ đầu óc ngu xuẩn, do đó hắn ngây ra một lúc rồi liền hiểu được ý tứ của Lục Hồng Quân.

Nhìn bóng lưng Lục Đức Tường rời đi, nụ cười trên mặt Lục Hồng Quân cũng dần dần đọng lại xuống, lẩm bẩm nói:

- Trương Bảo Khang....

- Rầm...

Chén trà đang cầm trong tay bị hắn sinh sôi bóp nát, mảnh vụn rơi xuống đầy đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.