Sự trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường khiến Lục Thiên không thể chợp mắt.
Vừa nãy ăn cơm cậu đã nghe rằng công ty nhà họ Đoàn đang ở trong tình trạng khốn đốn vì cậu quý tử Đoàn Tôn. Bảo sao nay thấy im hơi lặng tiếng thế.
Nhưng lộn từ đầu giường tới cuối giường cậu vẫn không ngủ được. Nghĩ làm việc gì đó chán thì sẽ mau buồn ngủ, cậu xách đít dậy ôn bài, tính ra giờ này đứa nào mà chả thức đêm thức hôm ôn thi cấp ba.
Do cửa phòng đóng nhưng rèm vẫn mở nên ngó qua nhà Cố Dương vẫn thấy đèn sáng. Trong phút chốc cậu định gọi cho cậu ta nhưng lười quá nên thôi. Đúng lúc đó thì điện thoại reo. Màn hình hiện chữ "Khỉ".
"Alo, tao đây".
"Chưa ngủ à, đang làm gì đấy".
"Làm mình làm mẩy".
"Nghiêm túc coi thằng kia, tương tư nhỏ nào mà giờ này vẫn thức vậy".
"Có tao đã chẳng bắt máy mày, đang ôn bài làm bài đây".
"Tao cũng thế này".
Lúc này Lục Thiên nghe thấy tiếng ù ù bên đầu dây của Cố Dương.
"Mày đang nói chuyện với ai nữa à ?".
"À...ừm".
"Ai, khai mau".
"Tao nghĩ mày biết người này đấy".
Biết sao ? Ai được nhỉ, thằng nhóc này dễ gần nhưng khó thân, nó gọi cho ai giờ này vậy ta ? Hơn nữa dạo này có quen ai đâu ngoài Lâm Nhất Trình và....
"Ấy, đừng nói là....".
"Ừ hứ".
Lúc Thiên hít một hơi thật sâu, tay cầm điện thoại bước ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-ngay-anh-den/923014/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.