Lâm Thanh Di tỉnh dậy giữa căn phòng trống rỗng, đầu ong ong đau nhức. Đưa mắt xung quanh 4 bức tường ảm đạm mà nhớ lại lời người kia nói.
"Em còn định trốn tránh đến bao giờ ?".
"Thằng bé ở trường đã phải chịu những gì em có biết không ?".
"Tôi sẽ mang thằng bé theo".
Bà lấy tay day day trán, tay còn lại bỏ tấm chăn trên người ra. Tại sao dù có chuyển đi xa đến đâu người đàn ông đó vẫn có thể tìm ra hai mẹ con. À phải rồi, tiền và quyền có thể giải quyết tất cả. Nhưng tất cả cũng tại bà, nếu năm đó không hồ đồ mù quáng thì đã không mọi việc đã không đến nước này.
Nhớ lại thái độ của con trai mình sáng nay, bà lo lắng sang phòng Nhất Trình xem sao. Thấy cậu không ở đó bà liền xuống phòng khách kiểm tra.
Lâm Nhất Trình đang ngồi vật vờ ở trên ghế sofa. Nhìn quanh một lượt thây căn phòng này đã được dọn dẹp sạch sẽ, Lâm Thanh Di lại cảm thấy đau lòng hơn. Đến gần hơn thì bà thấy có một cái cặp sách ở dưới sàn, thấy kì lạ bà ngó đầu xuống ghế sofa.
Con trai bà đang gục đầu vào thành ghế, hai chân để thoải mái. Trên đùi cậu, Lục Thiên đang gối đầu mà ngủ.
Có lẽ sau khi tan học cậu nhóc chạy đến chơi với Nhất Trình.
Mà tay Nhất Trình còn đặt tay lên thái dương Lục Thiên nữa kìa.
"Cứ như đang ru ngủ ý".
Bà lấy tay che miệng bụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-ngay-anh-den/923009/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.