... Gì thế?
Vì sao ngay cả trong mơ vẫn bị thứ chướng khí này quấn lấy?
Chẳng lẽ hắn đã suy nghĩ quá nhiều về việc làm thế nào để tiêu diệt đối phương từ khi kết thúc trước, cho nên biến thành ngày nghĩ đêm mơ?
Đang lúc Ôn Giản Ngôn trầm ngâm suy tư về nội dung giấc mơ thì kẻ kia đã lẳng lặng tiến đến gần.
Người đàn ông có vóc dáng cực kỳ cao, khung xương rộng lớn. Mặc dù Ôn Giản Ngôn tự nhận mình không thuộc kiểu người có vóc dáng quá gầy yếu, nhưng khi đứng trước mặt nhau, hắn luôn có ảo giác bản thân vô cùng mảnh khảnh.
Đôi mắt y tựa như vàng nóng chảy, thiêu đốt bóng tối lạnh lẽo.
Rõ ràng đang mơ tỉnh[1], nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của y, không hiểu sao Ôn Giản Ngôn vẫn cảm thấy lạnh sống lưng toát.
Loại cảm giác ấy khiến hắn rất khó chịu.
Chàng trai nheo mắt, hơi nghiêng người rồi đột nhiên rút ngắn khoảng cách giữa cả hai.
Ỷ vào giấc mộng của chính mình, Ôn Giản Ngôn lạnh lùng vỗ nhẹ lên khuôn mặt tái nhợt kia: "Tôi không muốn đối phó anh ngay cả trong lúc ngủ."
Nói xong hắn còn véo nhẹ lên làn da lạnh lẽo mịn màng:
"Đi đi, để cho cha mi ngủ một giấc ngon coi."
"..."
Vu Chúc cụp mắt xuống, không vui không buồn nhìn hắn. Bóng dáng y không hề biến mất trong khoảnh khắc Ôn Giản Ngôn dứt lời, trái lại y vẫn đứng ở nơi đó, thân hình ngưng thành thực thể, không có bất kỳ khuynh hướng tan biến nào.
Ôn Giản Ngôn:?
Tại sao còn chưa biến mất?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/515647/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.