Hai người sử dụng tốc độ nhanh nhất loạng choạng lao lên tầng.
Không biết có phải là do tâm lý không, có vẻ nơi này tối hơn ba tầng bên dưới. Bóng tối phảng phất như miếng bọt biển hút sạch tất cả âm thanh, chỉ còn lại sự im lặng vô biên khó chịu.
Ôn Giản Ngôn dừng một chút, không tiếp tục xông về phía trước nữa.
"Làm, làm sao vậy?" Tô Thành thở hổn hển quay đầu nhìn sang.
Ôn Giản Ngôn lắc đầu. Hắn bước hai bước về phía cầu thang, một tay đặt lên lan can, cẩn thận thò đầu nhìn xuống dưới.
"......"
Bên trong cầu thang im ắng. Cho dù là tiếng roẹt roẹt của dao rọc giấy hay tiếng ngâm nga quỷ dị của mụ phù thủy đều biến mất sạch, cứ như đã bị cô lập ở một chiều không gian khác.
"Không đuổi theo." Ôn Giản Ngôn nhíu mày rời tầm mắt.
Tô Thành mờ mịt đứng bên cạnh, lồng ngực anh ta phập phồng lên xuống dồn dập, có chút khó hiểu nhìn chàng trai trước mặt.
Đây không phải chuyện tốt sao?
Nhưng vì sao... trên mặt đối phương lại không có chút thoải mái nhẹ nhàng nào, trái lại càng thêm nghiêm trọng?
Thấy Ôn Giản Ngôn dường như không có ý định đi tiếp về phía trước, Tô Thành sợ hãi hỏi:
"Khoan đã, anh, chẳng lẽ anh muốn quay về chỗ cũ?"
Nhìn cầu thang tối đen như mực, nghĩ đến hai NPC truy đuổi không rời, Tô Thành nhịn không được rùng mình đề nghị:
"Hay là chúng ta đi quanh tầng bốn xem? Biết đâu có thể tìm ra manh mối mới."
Chưa bàn tới việc bây giờ có thể đi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/515583/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.