Gần như chẳng cần giải thích bằng lời, Trần Mặc lập tức hiểu được ý Ôn Giản Ngôn.
Trong phó bản [Khách sạn Hưng Vượng], không có con quỷ nào tồn tại trên mặt đất cả.
Tất cả đám quỷ chỉ tồn tại dưới mặt nước, dưới dạng bóng đen, như sự tồn tại ở một chiều không gian khác trong cùng một thế giới, do đó chúng không thể tự do di chuyển và giết người. Chỉ thông qua các vật môi giới chúng mới có thể “cảm nhận” được sự tồn tại của con người và bắt đầu giết chóc.
Tranh sơn dầu là vật môi giới, ô da người là vật môi giới, quần áo da người cũng là vật môi giới.
Rõ ràng, tranh sơn dầu là vật môi giới nguyên bản nhất, lấy tranh sơn dầu thậm chí có thể lấy luôn con quỷ trong tranh, “chào đón” chúng từ trấn mưa đến Khách sạn Hưng Vượng.
Trái lại, ô da người và áo da người như vật môi giới dựa vào sức mạnh siêu nhiên.
Mặc dù quỷ cũng có thể giết người thông qua chúng, song chúng không thể tác động ngược lên ma quỷ. Nếu đạo cụ hỏng [vật môi giới] sẽ mất hiệu lực, mà thông đạo tồn tại giống [vật môi giới] cũng sẽ đóng cửa.
Dưới tiền đề này, đám quỷ có thể kìm kẹp lẫn nhau thông qua các vật môi giới.
Giống như khách hàng lần trước bọn họ gặp phải khi tiến vào trấn mưa. Ôn Giản Ngôn đã hình thành một thế cân bằng mong manh giữa ô và “khách”, từ đó kiềm chế cả hai, khiến bọn chúng tạm thời đánh mất khả năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1887089/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.