Ôn Giản Ngôn chớp mắt vô tội, cười tủm tỉm thả xuống một quả bom nặng đô: “Vừa rồi lúc ở trong sảnh tôi đã nói dối.”
“?!”
Cả đám sửng sốt, hai mắt bất giác trợn trừng.
Cái gì? Nói dối?
Bọn họ vô thức sàng lọc những quy tắc Ôn Giản Ngôn nói trong đại sảnh một lần, nhưng bất kể làm thế nào cũng không tìm ra lỗ hổng trong lời hắn nói. Chính xác hơn thì, từng câu từng quy tắc hắn nói trước kia hầu như toàn là quy luật bọn họ đúc kết được sau khi tiến vào phó bản, gần như không có giả dối.
“Chà… cũng không hẳn là nói dối.”
Ôn Giản Ngôn bày vẻ suy tư: “Nói đúng hơn thì, tôi chỉ thay đổi khái niệm một chút mà thôi.”
Mọi người: “???”
Bọn họ ngơ ngác.
“Đúng là số lượng khách hàng được kéo vào trong khách sạn sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ sống sót sau này của chúng ta, nhưng… Nó không phải chìa khóa để giành chiến thắng giữa phe đen và đỏ.”
Ôn Giản Ngôn ngước mắt, chăm chú nhìn mấy người trước mặt, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào cuốn sổ nhỏ còn chưa kịp cất vào túi:
“Đây mới chuẩn.”
Mọi người đổ dồn ánh mắt lên cuốn sổ nhỏ bìa đen, không khỏi giật mình, tựa hồ đồng thời nghĩ tới gì đó.
Như để xác nhận cho những suy đoán mơ hồ của họ, Ôn Giản Ngôn tiếp tục nói:
“Đừng quên rằng việc đưa khách vào khách sạn và đáp ứng các yêu cầu của khách chỉ là một phần của [sát hạch nhân viên thực tập].”
Hắn khẽ nheo mắt:
“Mấu chốt nằm ở chỗ, sau khi hoàn thành sát hạch thì sao?”
“…”
Vẻ mặt mọi người đồng loạt tái mét.
Đúng vậy.
Dựa theo lẽ thường, nếu hoàn thành “sát hạch nhân viên thực tập” thì họ sẽ chính thức nhậm chức và trở thành nhân viên chính thức của Khách sạn Hưng Vượng.
Tuy nhiên, phó bản hoàn toàn không đề cập đến những gì chờ đón bọn họ sau khi trở thành nhân viên chính thức của Khách sạn Hưng Vượng.
“Vậy nên, mọi người hiểu ý tôi chứ?”
Ôn Giản Ngôn nhìn mọi người bằng ánh mắt sâu xa:
“Có hai cách để giành thắng lợi trong trận đấu đối kháng. Thứ nhất là một trong hai phe bị diệt sạch… Để đạt được kết quả này thì phải làm như tôi vừa nói, nỗ lực chơi tốt trò ‘nghênh đón khách’, ‘thoả mãn yêu cầu của khách’, chiếm số lượng phòng nhiều nhất, đồng thời giảm thiểu thiệt hại khi phe mình hoàn thành nhiệm vụ của khách.”
Đó là lối chơi PVP thuần túy.
Chỉ e đây chính là lý do “không nhất thiết phải hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến”.
Streamer có thể tăng cường trợ lực phe mình bằng cách kéo khách vào ở khách sạn, lợi dụng chiến thuật hòng loại bỏ kẻ thù, thậm chí có thể triển khai chém giết mà không cần xét đến cấu trúc cũng như quy tắc phó bản Khách sạn Hưng Vượng, thông qua phương thức đơn giản và trực tiếp nhất quét sạch số lượng kẻ thủ về 0. Dùng cách này để hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời thắng được trận đấu đối kháng.
“Nhưng ngoài ra, vẫn còn một cách thứ hai…”
Ôn Giản Ngôn lắc lắc cuốn sổ nhỏ trong tay mình: “Hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, thông qua buổi sát hạch nhân viên thực tập, trở thành nhân viên chính thức của Khách sạn Hưng Vượng. Sau khi trở thành nhân viên chính thức, thông tin được đưa ra tiếp theo mới là mấu chốt thực sự quyết định kết quả trận đấu đối kháng.”
Mọi người đồng loạt lâm vào trầm tư.
Bọn họ phải thừa nhận rằng, Ôn Giản Ngôn hoàn toàn nói đúng về điểm này.
Phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] có tính linh hoạt rất cao, có rất nhiều cách để thắng trận đấu đối kháng, hơn nữa…
Trần Mặc chậm rãi mở lời:
“Phe đen lựa chọn cách hai.”
“Ừ.” Ôn Giản Ngôn gật đầu.
Lúc trước khi ở tầng hai, đám Ôn Giản Ngôn từng nghe được cuộc đối thoại giữa streamer số 10 và số 08 tiền nhiệm. Tuy rằng bọn họ không tiết lộ bất cứ tin tức trọng yếu nào trong cuộc trò chuyện, nhưng rõ ràng là họ đang tìm kiếm thứ quan trọng nào đó chứ không phải đang cố gắng cắt giảm nhân số phe đỏ.
“Tệ hơn nữa là, đối phương đang trộm chạy trước chúng ta.” Ôn Giản Ngôn nheo mắt, vẻ mặt hiếm khi đanh lại: “Bọn họ thông qua một vài con đường biết được tin tức mấu chốt, trực tiếp nhảy qua vài bước.”
Thậm chí, trước khi trở thành nhân viên chính thức bọn họ đã biết được cách giành chiến thắng trận đấu đối kháng thông qua con đường thứ hai… Thế nên lúc ở tầng hai đám Quý Ông mới dễ dàng từ bỏ việc đuổi giết bọn họ như vậy, thay vào đó là thực hiện mục đích của mình.
Vân Bích Lam lộ vẻ sực tỉnh:
“Cho nên cậu mới nhất quyết thúc đẩy đám Lockett chuyển sang phe đen!”
Ôn Giản Ngôn mỉm cười: “Ừ.”
Phe đen lấy được thông tin bằng cách gian lận, thừa dịp đám Ôn Giản Ngôn bị quy tắc ghìm chân mà lẻn đi. Nếu đám Ôn Giản Ngôn không kịp ứng phó chuyện này mà cứ làm theo quy trình từng bước phó bản đưa sẵn, vậy thì đối thủ sẽ giành chiến thắng trước họ… kể cả trong trường hợp nhóm họ không phạm sai lầm.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, bây giờ họ lại “đi sai”.
Vốn dĩ họ nên lập tức hoàn thành yêu cầu của khách phòng 408, nhưng bởi vì trước đó cả nhóm đã tiến vào phòng 329 dưới sự truy đuổi của phe đen, thế nên, dựa theo quy tắc phó bản Khách sạn Hưng Vượng, bọn họ không thể lập tức hoàn thành yêu cầu của khách phòng 408 mà phải tiến vào bức tranh trước đó ở tầng hai.
Cứ theo đà này, bọn họ thua là cái chắc.
Do đó, Ôn Giản Ngôn mới khích Lockett để ông ta chuyển sang phe đen, bởi vì chỉ có như vậy họ mới có thể vượt qua ngã rẽ và bù đắp khoảng cách chênh lệch khi trước.
“Vấn đề là…” Vân Bích Lam tỏ vẻ nghi vấn: “Cho dù bọn họ chuyển sang phe đen thì chúng ta làm được gì?”
Mặc dù có thể mượn cơ hội này để tiếp xúc với phe đen…
Nhưng cô vắt nát óc cũng không nghĩ ra cách để xoay chuyển thế cờ.
“Đến lúc đó rồi nói tiếp.”
Ôn Giản Ngôn thu hồi vẻ nghiêm túc trên mặt, lại trở nên bất cần đời, cười hì hì nhún vai:
“Không chừng tôi cũng có cách gian lận, phải không?”
“…”
Đám Vân Bích Lam cảnh giác nhìn Ôn Giản Ngôn.
Dưới ánh mắt của họ, Ôn Giản Ngôn tỏ vẻ thờ ơ, vẫn giữ nguyên nụ cười tủm tỉm khiến người ta không thể nhìn thấu.
“Đi thôi.”
Hắn vẫy tay ra hiệu, thản nhiên bước về hướng ngược lại với hướng nhóm Lockett rời đi.
Tóc Vàng cảm thấy não mình không thể hoạt động được nữa:
“Đợi đã, đợi đã, không phải nhóm Lockett đi về hướng kia…”
“Tôi biết mà.”
Ôn Giản Ngôn liếc mắt nhìn Tóc Vàng, dường như không thích sự ồn ào của hắn ta: “Đuổi theo làm gì? Vô nghĩa.”
“???”
Tóc Vàng càng thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ không phải cậu khích Lockett rời khỏi phe đỏ để tiếp xúc với phe đen sao?
“Đừng nói anh tưởng bây giờ họ sẽ rời khỏi tầng ba tầng bốn, tiến vào địa bàn phe đen nhé?”
Ôn Giản Ngôn cười hỏi.
“…”
Khuôn mặt Tóc Vàng bất giác đỏ lựng.
Chuẩn chuẩn.
Chưa bàn đến việc có nguy cơ bị tiểu đội khác trong phe đỏ nhìn thấy, cho dù tiến vào hai tầng thấp hơn thì bọn họ cũng có thể chạm trán với tiểu đội khác ngoài tiểu đội của Quý Ông, rơi vào tình cảnh bị vây công giống họ khi trước.
“Đừng quên, bên trong trấn nhỏ được kết nối với nhau.”
“Nếu tôi là họ, tôi chắc chắn sẽ chọn lúc tắt đèn rồi mới liên lạc với phe đen, như vậy rủi ro sẽ nhỏ hơn.” Ôn Giản Ngôn nói.
“Về phân phương thức liên lạc…”
Ôn Giản Ngôn dừng mắt ở rìa đại sảnh cách đó không xa, tiểu đội Chung Sơn đang lén chạy về một phía hành lang, khóe miệng khẽ nhếch:
“Tôi nghĩ sẽ có người giúp chúng ta làm chuyện này.”
Cậu hoàn toàn không để tâm nguyên do Ôn Giản Ngôn đi khích Lockett.
Trọng tâm chú ý của cậu riêng tư hơn nhiều.
Đối phương cố ý tiết lộ sự tồn tại của cậu, lợi dụng danh tiếng đáng sợ của cậu để ép Lockett lựa chọn phe đen. Lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng, đây là phẩm chất Bạch Tuyết cực kỳ tán thưởng, song chính điều này cũng để lộ ra một điểm:
Ôn Giản Ngôn biết sự tồn tại của “lời nguyền vô danh”.
Bạch Tuyết khẽ nhíu mày, cậu chăm chú nhìn bóng lưng Ôn Giản Ngôn không chớp mắt, tựa hồ muốn nhìn thấu âm mưu đang ẩn giấu dưới lớp da lành nghề kia.
Lúc trước cậu tưởng đối phương mời mình vì thiếu hiểu biết.
Chỉ có những kẻ không biết về thuộc tính “đồng đội tất tử” trên người cậu mới liều lĩnh và ngu xuẩn mời cậu làm đồng đội. Bạch Tuyết vẫn luôn tưởng vậy, đồng thời đối với tin đồn lan tràn ngoài kia cậu cũng không định ngăn cản, thay vào đó là lạnh nhạt khoanh tay đứng nhìn.
Bởi vì nó không quan trọng.
Tuy nhiên sự tình hiện tại đã lật đổ rất nhiều nhận thức cố định trước đây của cậu.
Nói cách khác, rõ ràng đối phương biết “lời nguyền” hại chết tất cả đồng đội trên người cậu nhưng vẫn mời cậu trợ giúp trong phó bản này…
Vì sao?
Bạch Tuyết nhíu mày, trên khuôn mặt vô cảm trước giờ bỗng thoáng lộ vẻ hoang mang.
Càng ngày cậu càng không hiểu số 08 mới thăng chức.
“…”
Bạch Tuyết thôi không nhìn nữa, mặt không đổi sắc cụp mắt xuống, chậm rãi theo sau mọi người.
Nhưng lần này cậu đi gần mọi người hơn bất kỳ lần nào.
*
Tiểu đội Chung Sơn vội vàng tiến về phía hành lang, như thể chuột nhìn thấy mèo, muốn đẩy nhanh tốc độ rời khỏi hiện trường. Tuy nhiên vừa mới bước được vài bước, sau lưng bỗng vọng tới một giọng nói quen thuộc kèm theo chút ý cười:
“Này, mấy người muốn đi đâu thế?”
“!”
Chung Sơn cứng còng.
Gã vô thức muốn nhấc chân, nhưng giọng nói mang ẩn ý từ phía sau lại truyền đến: “Vì sao anh muốn giả vờ như không nghe thấy?”
Khuôn mặt đẹp đẽ không hề có tính uy hiếp của Ôn Giản Ngôn xuất hiện cách đó không xa.
Hắn vẫy tay, mỉm cười: “Hi.”
“…”
Chung Sơn khóc không ra nước mắt.
Gã thật sự không ngờ… Cái tên streamer tầm thường bị mình cho là dựa vào nhan sắc để sống lại đột nhiên biến thành số 08 vừa tấn cấp trong truyền thuyết! Nhớ lại những gì bản thân đã làm trước đây, Chung Sơn chỉ ước trợn mắt ngất luôn cho rồi… Ai mà ngờ được gã lại đắc tội với nhân vật lớn thế này!!!
Nhưng xét theo khía cạnh nào đó, gã phát hiện mình cũng không quá ngạc nhiên.
Những hành động vượt xa lẽ thường khi trước cùng khả năng lật ngược thế cờ cực kỳ tà môn của đối phương, nhìn kiểu gì cũng không giống tác phong của một streamer bình thường có thể làm được.
Nhìn Ôn Giản Ngôn đứng ở đằng xa, Chung Sơn sợ hãi hỏi: “Vậy, vậy, xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho cậu sao?”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Buồn cười chết mất, coi như tôi được mở mang tầm mắt, được chứng kiến cảnh quay ngoắt thái độ 180 độ.”
“Ha ha ha ha ha ha, Chung Sơn hèn thật!! Dáng vẻ phách lối khi trước biến đâu mất rồi!!”
“Thật sự cảm thấy vô cùng sảng khoái, bé Ôn làm tôi phải nở mày nở mặt.”
“Qua đây.” Ôn Giản Ngôn đứng ở đằng xa vẫy tay.
Chung Sơn nơm nớp lo sợ đi tới.
“Sau khi lần tắt đèn trước kết thúc, anh đã vào phòng nào chưa?” Ôn Giản Ngôn hỏi thẳng vào vấn đề.
Chung Sơn đã sớm mất sạch khí thế trước đó, thành thành thật lắc đầu, thỏ thẻ đáp:
Nhìn nụ cười của đối phương, Chung Sơn cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân, đáy lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
“Trong đội của anh, ai là người có cảm giác tồn tại thấp nhất?” Ôn Giản Ngôn hỏi.
Mặc dù không biết mục đích của Ôn Giản Ngôn khi hỏi câu này, song Chung Sơn vẫn thành thật trả lời.
“Rất tốt.”
Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Bảo người đó ra ngoài, đừng làm kinh động tới những người khác.”
“…”
Chung Sơn không dám hỏi nhiều, nghe lời Ôn Giản Ngôn, xoay người tiến về phía tiểu đội đang chờ mình cách đó không xa.
Đội viên trong đội khó hiểu khi thấy cảnh này, vốn định hỏi điều gì đó nhưng bị Chung Sơn xua tay ngăn cản.
Gã chỉ vào đội: “Cậu đi theo tôi.”
Dứt lời gã cũng không giải thích thêm, tiếp tục xoay người đi đến chỗ đám Ôn Giản Ngôn.
Các thành viên khác của đội Chung Sơn ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ mặt mịt mờ, chỉ có đáy mắt đội viên sở hữu thiên phú che đậy hơi thở lập loè, mang theo vẻ mặt tò mò nhìn phía cách đó không xa.
Phía xa.
Thấy Chung Sơn đi về hướng này, Ôn Giản Ngôn quay đầu hô: “Vân Bích Lam.”
Vân Bích Lam: “Hả?”
“Có thấy người kia không?” Ôn Giản Ngôn nhìn lướt qua đội viên Chung Sơn mang tới, hất cằm ra hiệu: “Cô qua thay thế hắn, phí tổn ngoại hình tôi trả.”
Vân Bích Lam giật mình trong giây lát, sau đó nhanh chóng hiểu được ý Ôn Giản Ngôn.
Bên trong trấn nhỏ thông nhau, chỉ cần cô tiến vào đội Chung Sơn và hành động cùng tiểu đội Lockett, vậy thì sau khi tiến vào trấn mưa cô có thể đồng bộ hoá vị trí của mình với đồng đội.
Chung Sơn dẫn người tới gần:
“Người, người cậu muốn đến rồi.”
Dưới thao tác của Ôn Giản Ngôn, tích phân được chuyển vào tài khoản, vẻ ngoài của Vân Bích Lam lập tức thay đổi, biến thành dáng vẻ của đội viên kia, sau đó vô cùng tự nhiên đi tới sau lưng Chung Sơn.
“…”
Chung Sơn và đội viên sau lưng trợn mắt há hốc mồm.
Chung Sơn thật sự không ngờ lại có kẻ giàu thế này, tiêu một lượng lớn tích phân chỉ để thay đổi vẻ ngoài trong phó bản… Hơn nữa còn là sử dụng cho đồng đội mình!
Gã nghệt mặt nhìn Ôn Giản Ngôn,
Lần này Chung Sơn hoàn toàn không nghi ngờ gì về xếp hạng thứ 8 của hắn.
Nếu không có xếp hạng này thì sao có thể vung tay hào phóng thế chứ!
“Ok.” Ôn Giản Ngôn nhìn Chung Sơn: “Tiếp theo anh hãy đi tìm Lockett rồi hành động cùng bọn họ.”
Chung Sơn lắp bắp đáp: “Nhưng, nhưng, tôi nên làm gì…”
“Nhưng nhị cái gì?”
Ôn Giản Ngôn nghiêng đầu: “Anh chỉ cần nói cho bọn họ biết tôi uy hiếp anh thế nào, anh hận tôi ra sao, muốn thấy tôi chết không có chỗ chôn là họ nhận anh ngay thôi… Mấy cái này cũng đâu phải nói dối, đúng chứ?”
Giọng Ôn Giản Ngôn nhẹ nhàng điềm đạm, song mỗi câu hắn thốt ra là Chung Sơn lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh ngày càng lạnh, cuối cùng suýt chút phát run. Nụ cười nhàn nhạt trên môi đối phương hệt như một chiếc móc câu đòi mạng đoạt hồn, bóp chặt trái tim của gã, khiến gã gật đầu không được lắc đầu cũng chẳng xong.
“Được rồi, những chuyện còn lại Vân Bích Lam sẽ nói cho anh.”
Ôn Giản Ngôn cười tủm tỉm vẫy tay với gã: “Hẹn gặp lại sau.”
“…”
Bước chân Chung Sơn lâng lâng, để lại đồng đội bị Vân Bích Lam thay thế, đoạn xoay người biến mất ở hành lang tối tăm.
Đội viên bị để lại rụt vai, không nói không rằng, hệt như con gà con bị dọa sợ, run rẩy dưới ánh mắt vô cảm của Trần Mặc.
Tóc Vàng nhìn Ôn Giản Ngôn: “Ờm, đội trưởng, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
Ôn Giản Ngôn không lập tức đáp.
Hắn lấy đồng hồ quả quýt ra rồi liếc nhìn thời gian trên đó.
Sở dĩ một trong các nguyên nhân hắn không ra trận lần này mà để Vân Bích Lam thay đổi ngoại hình, trà trộn vào đội Chung Sơn, đương nhiên là vì tiết kiệm tích phân… Cấp bậc streamer của Vân Bích Lam thấp hơn hắn nhiều, để cô thay đổi ngoại hình có thể tiết kiếm được nhiều tích phân, nhưng đó cũng không phải nguyên nhân duy nhất.
Quan trọng hơn cả, ngoài việc này ra Ôn Giản Ngôn còn những việc khác phải làm.
“Còn bốn mươi phút nữa mới đến lần tắt đèn tiếp theo, thời gian của chúng ta dư dả rất nhiều.”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đoạn nói:
“Đi thôi.”
Tóc Vàng giật mình: “Đi đâu chứ?”
Ôn Giản Ngôn đáp: “Tất nhiên là phòng 329.”
Hắn nhét đồng hồ quả quýt vào túi, nhìn những người còn lại trong đội: “Mặc dù tạm thời chưa thể giải quyết, nhưng chúng ta cũng phải biết khách hàng phòng 408 sẽ cho chúng ta vấn đề khó khăn cỡ nào, phải không?”
*
Rất nhanh sau đó, cả nhóm rời khỏi tầng bốn tiến vào tầng ba.
Bố cục tầng ba không khác gì các tầng khác.
Cùng là hành lang hẹp dài, ánh đèn đỏ mờ, hai bên hành lang là từng gian phòng kéo dài về phía xa xa, cửa phòng đóng chặt.
Dựa theo phương hướng bản đồ trong ký ức, nhóm Ôn Giản Ngôn nhanh chóng tìm thấy phòng 329.
Cửa phòng đóng chặt, đèn báo [không làm phiền] phía trên đã tắt, hiển nhiên ngoài bọn họ ra không có tiểu đội phe đỏ nào tới đây.
Tuy nhiên điều này cũng không thể đảm bảo rằng phòng 329 không phải địa bàn của tiểu đội phe đen.
Xét cho cùng, nếu khách trong phòng là là do phe đen kéo tới, vậy thì với tư cách là thành viên phe đỏ, bọn họ không thể nhìn ra phòng này có khách hay không.
Chỉ có thể cược một lần.
Ôn Giản Ngôn quay đầu trao đổi ánh mắt cùng đồng đội rồi gật đầu.
Hắn hít một hơi thật sâu, đặt tay lên nắm đấm cửa, từ từ ấn xuống.
“Két…”
Cửa phòng chậm rãi đẩy vào trong.
Bên trong tối om khiến người ta sinh ra cảm giác chẳng lành.
Tuy nhiên không khí khô ráo và không có mùi hôi thối.
Thế nên họ không cần đối đầu trực diện với bất kỳ khách hàng nào.
Mọi người vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Ôn Giản Ngôn có vẻ không vui cho lắm.
Hắn biết nếu không có khách trong phòng… thì điều này cũng có nghĩa, bọn họ phải bước vào bức chân dung trong cánh cửa này để hoàn thành yêu cầu của khách phòng phòng 408.
Điều này khiến Ôn Giản Ngôn cảm thấy cực kỳ bất an.
Thậm chí… So với đương đầu trực diện với khách còn bất an hơn.
“Đi thôi, chúng ta đi vào.”
Hắn thôi không nghĩ nữa, đè nén dự cảm mơ hồ trong lòng, chậm rãi nói.
Dưới sự dẫn dắt của Ôn Giản Ngôn, cả nhóm bước vào phòng 329.
Ôn Giản Ngôn đi thẳng về phía bức tranh.
Phải biết rằng địa điểm hiện tại xuất hiện trong tranh sơn dầu nhất định sẽ là nơi sau này tiểu đội của họ phải đến, điều này cũng làm cho hắn càng thêm cẩn thận.
Chẳng mấy chốc hắn đã đứng trước bức tranh sơn dầu khổng lồ.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn bức tranh sơn dầu đối diện.
Vẫn là trấn nhỏ u ám bị màn mưa đen bao phủ, nhưng thứ xuất hiện trước mặt không còn là khu dân cư quen thuộc, ngược lại, thứ được miêu tả trong tranh sơn dầu là một con phố buôn bán cực kỳ đơn sơ.
Hai bên đường lát đá xanh quanh co khúc khuỷu là những cửa hàng lụp xụp. Bên trong cửa sổ tối om, hệt như cửa động tối đen như mực lặng lẽ quan sát bên ngoài.
Ôn Giản Ngôn lại gần vài bước.
Dựa vào ánh đèn trên đầu, hắn cẩn thận quan sát cửa hàng trên bức hoạ.
Có cửa hàng quần áo may sẵn, có tiệm tạp hoá và…
Ôn Giản Ngôn dừng mắt ở một góc vải bạt, nhịp thở bỗng chững lại.
Cửa hàng tranh.
Khoảnh khắc hắn dừng mắt ở khu vực nhỏ bé đó, một luồng nhiệt mờ nhạt gần như chẳng thể nhận ra truyền đến từ chỗ xương hông, từng chút lan toả, ẩn trong xương máu, cuối cùng chậm rãi trồi lên mặt da.
“!”
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn bỗng nhiên co rút.
Gần như là theo bản năng, hắn giơ tay ấn vào phần da bị vải vóc quần áo bao trùm.
Hắn hồi tưởng lại cảm giác mà những ngón tay lạnh lẽo để lại, giống như lớp vảy, khắc sâu ở nơi bí ẩn vùng bụng, dây dưa như hình với bóng, khiến Ôn Giản Ngôn không tự chủ được cứng còng, đứng thẳng tại chỗ nhìn chằm chặp bức tranh sơn dầu đối diện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]