Bên trong gian phòng tĩnh mịch, hàng mi của chàng trai nằm trên giường khẽ nhúc nhích, sau đó chậm rãi mở ra.
Ôn Giản Ngôn tỉnh lại.
Hắn chống mép giường ngồi dậy, quay đầu nhìn quanh.
Mọi thứ trông vẫn y nguyên như trước khi hắn chìm vào giấc ngủ.
Tóc Vàng nghe thấy tiếng động nhìn sang, ánh mắt loé sáng: “Đội trưởng! Cậu tỉnh rồi à?”
Ôn Giản Ngôn gật đầu.
Hắn vừa xoay người xuống giường vừa vô thức sờ bên hông mình… Quần áo trên người đã được nhiệt độ cơ thể hong gần khô, che kín vùng da bí ẩn nọ, hoàn toàn không thể nhìn thấy đường vân vàng đỏ phức tạp kỳ lạ ở trong. Nếu không phải vì cái chạm khi trước của Vu Chúc còn khiến hắn đau âm ỉ, hắn tưởng, có lẽ hết thảy chưa từng xảy ra.
“Nghỉ ngơi thế nào rồi?”
Vân Bích Lam bước tới hỏi.
“Ừm.” Ôn Giản Ngôn thả tay xuống.
Hắn nhún vai, tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Khá ổn.”
Rốt cuộc, hắn không thể tiết lộ những gì mình làm trong khi ngủ, do đó chỉ đành để những người khác tưởng rằng hắn đang nghỉ ngơi.
Tuy nhiên…
Ôn Giản Ngôn âm thầm đánh mắt nhìn Bạch Tuyết.
Đối phương ngồi trên chiếc ghế dựa mềm ở góc phòng, cúi đầu không nói không rằng, khuôn mặt nhợt nhạt thiếu máu chìm trong bóng tối, thoạt nhìn vẫn trầm mặc kiệm lời như trước. Rất khó để nói, liệu cậu có phát hiện ra điều gì khác thường hay không.
Có điều, kể cả khi nhà ngoại cảm phát hiện ra sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1887080/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.