Chương trước
Chương sau
 

Bên trong gian phòng tĩnh mịch, hàng mi của chàng trai nằm trên giường khẽ nhúc nhích, sau đó chậm rãi mở ra.

Ôn Giản Ngôn tỉnh lại.

Hắn chống mép giường ngồi dậy, quay đầu nhìn quanh.

Mọi thứ trông vẫn y nguyên như trước khi hắn chìm vào giấc ngủ.

Tóc Vàng nghe thấy tiếng động nhìn sang, ánh mắt loé sáng: “Đội trưởng! Cậu tỉnh rồi à?”

Ôn Giản Ngôn gật đầu.

Hắn vừa xoay người xuống giường vừa vô thức sờ bên hông mình… Quần áo trên người đã được nhiệt độ cơ thể hong gần khô, che kín vùng da bí ẩn nọ, hoàn toàn không thể nhìn thấy đường vân vàng đỏ phức tạp kỳ lạ ở trong. Nếu không phải vì cái chạm khi trước của Vu Chúc còn khiến hắn đau âm ỉ, hắn tưởng, có lẽ hết thảy chưa từng xảy ra.

“Nghỉ ngơi thế nào rồi?”

Vân Bích Lam bước tới hỏi.

“Ừm.” Ôn Giản Ngôn thả tay xuống.

Hắn nhún vai, tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Khá ổn.”

Rốt cuộc, hắn không thể tiết lộ những gì mình làm trong khi ngủ, do đó chỉ đành để những người khác tưởng rằng hắn đang nghỉ ngơi.

Tuy nhiên…

Ôn Giản Ngôn âm thầm đánh mắt nhìn Bạch Tuyết.

Đối phương ngồi trên chiếc ghế dựa mềm ở góc phòng, cúi đầu không nói không rằng, khuôn mặt nhợt nhạt thiếu máu chìm trong bóng tối, thoạt nhìn vẫn trầm mặc kiệm lời như trước. Rất khó để nói, liệu cậu có phát hiện ra điều gì khác thường hay không.

Có điều, kể cả khi nhà ngoại cảm phát hiện ra sự khác thường thì Ôn Giản Ngôn cũng không lo.

Những chuyện hắn trải qua quá đặc biệt, bất kể Vu Chúc hay Rắn ngậm đuôi, tất cả đều là những sự tồn tại tuyệt mật trong [Ác Mộng]. Dưới tình huống không có bất kỳ manh mối nào, những streamer khác gần như không có khả năng biết được chuyện gì vừa xảy ra.

Hơn nữa, Bạch Tuyết lại kẻ trầm mặc kiệm lời, ngay cả thật sự nhận ra ở trên người hắn có sự thay đổi thì khả năng cậu nói cho người khác cũng rất thấp.

“Vậy…”

Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn đồng đội đứng trước mặt: “Trong khoảng thời gian tôi ngủ có chuyện gì không?”

Không khí im lặng đến đáng sợ trong giây lát.

Trần Mặc và những người khác ngập ngừng, liếc mắt nhìn nhau.

Ôn Giản Ngôn tinh ý phát hiện thấy sự khác thường, lập tức truy hỏi: “Có chuyện gì vậy?” ”

“Tóm lại…”

Trần Mặc hít sâu một hơi, đoạn bước tới, vẻ mặt nghiêm túc lạ kỳ: “Đội trưởng, tôi cảm thấy cậu nên xem thứ này.”

Vừa nói anh vừa thò tay vào túi quần.

Ôn Giản Ngôn dừng mắt ở vật Trần Mặc móc ra từ túi, tim bỗng đập hẫng một nhịp.

Đó là cuốn sổ nhỏ màu đen.

Kể từ lần đầu tiên nói cho bọn họ biết cách hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến phó bản, cuốn sổ màu đen chưa từng thay đổi thêm lần nào nữa. Bây giờ Trần Mặc lấy ra, chẳng lẽ…?

Một dự cảm chẳng lành dâng lên từ đáy lòng.

Như thể muốn chứng minh suy đoán của Ôn Giản Ngôn, Trần Mặc lật một trang trong cuốn sổ rồi đưa cho hắn nhìn:

“Đội trưởng, cậu xem.”

Ôn Giản Ngôn hoàn hồn, cúi đầu nhìn cuốn sổ.

Trên trang giấy trống ố vàng là vài dòng chữ đỏ tươi quen thuộc.

[Đánh giá nhân viên thực tập]

[1. Vui lòng nghênh đón một vị khách đến lưu trú tại Khách sạn Hưng Vượng]

Tuy nhiên không biết từ khi nào…

Dòng thứ ba bỗng xuất hiện.

[2. Vui lòng đáp ứng yêu cầu của khách hàng bằng mọi giá.]

Khi nhìn thấy mệnh lệnh mới này, Ôn Giản Ngôn không khỏi cảm thấy hơi khó thở.

Giọng nói của Trần Mặc vang lên từ bên cạnh: “Bọn tôi tìm thấy chỉ thị mới này trong cuốn sổ ngay trước khi cậu tỉnh giấc.”

Ôn Giản Ngôn nghe thế ngẩng đầu.

“Đúng vậy, thật ra ban nãy chúng tôi phân vân có nên đánh thức cậu không.” Vân Bích Lam mở lời: “Không ngờ cậu lại tỉnh đúng lúc thế.”

“…”

Ôn Giản Ngôn lại cúi đầu nhìn cuốn sổ.

Dòng chữ kia như vừa được viết, bày ra sắc đỏ tươi mới sậm màu như muốn chảy xuống, dưới ánh đèn lờ mờ càng lộ vẻ quỷ dị đáng sợ.

Hắn sắp xếp lại suy nghĩ của mình, đoạn hỏi: “Vậy yêu cầu của khách được đề cập trong cuốn sổ là gì, mọi người có manh mối chưa?”

Mọi người quay mặt nhìn nhau, lắc đầu.

“Chưa có.”

Nói chính xác thì, trong khoảng thời gian Ôn Giản Ngôn say ngủ không có chuyện đáng nói gì xảy ra. Chẳng những không có bất kỳ sự kiện siêu nhiên nào, ngay cả streamer khác bén mảng vào khu cảnh giới của họ cũng chẳng có… Hàng chữ nhỏ xuất hiện thình lình không hề báo trước, bất kể trước khi nó xuất hiện hay là sau, tất cả chưa từng xảy ra chuyện khác thường nào.

Nếu không phải Trần Mặc chợt nảy linh cảm, có lẽ bọn họ cũng không phát hiện trên cuốn sổ ghi có thêm một hàng chữ nữa.

Tóc Vàng ngập ngừng chốc lát, đoạn nói: “Ừm…”

“Tôi nhớ chúng ta không nhất thiết phải hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến của phó bản, đúng chứ?” Hắn hít một hơi thật sâu, dồn hết can đảm, yếu ớt tiếp lời: “Không chừng, chúng ta tạm thời không cần quan tâm đến nó cũng được?”

Đúng vậy.

Ngay từ ban đầu, nhiệm vụ chủ tuyến của [Khách sạn Hưng Vượng] đã được đánh dấu trên thẻ nhận dạng là: “Không nhất thiết phải hoàn thành”.

Nói cách khác, trong phó bản này, streamer không nhất thiết phải trở thành nhân viên mới ở đây. Vậy thì, thứ gọi là sát hạch nhân viên thực tập cũng không nhất thiết phải thông qua.

Hay còn có nghĩa, bọn họ không nhất thiết phải tuân theo hướng dẫn trong sổ nhỏ để hoàn thành nhiệm vụ.

“Tôi không đồng ý.”

Vân Bích Lam nhíu mày:

“Cậu không nhớ cái ‘không nhất thiết’ của phó bản này ghê tởm đến mức nào sao? Mặc dù nói là không nhất thiết, nhưng bước nào bước nấy của nó đều buộc streamer phải chọn con đường ‘nhất thiết’, bằng không sẽ phải bỏ mạng trong cuộc thi… Tuy rằng chúng ta chưa biết lý do nhiệm vụ xuất hiện tại thời điểm này, nhưng tốt hơn hết là nên làm theo.”

Tóc Vàng: “Nhưng… Những nhiệm vụ đó cũng là cái bẫy, đúng chứ? Điều gì sẽ xảy ra nếu nó kéo chúng ta vào tình huống tệ hơn lần đầu?”

“Có điều, việc chúng ta mời khách cũng có lợi cho bản thân mà?”

Trần Mặc đứng cạnh lên tiếng.

“Mặc dù mời quỷ vào trong Khách sạn Hưng Vượng sẽ phá vỡ trạng thái ổn định và an toàn ban đầu, nhưng khi tình huống này bị phá vỡ, việc chúng ta kéo càng nhiều khách càng có lợi với phe mình, phải không?”

Không ai thuyết phục được ai.

Cuối cùng, mọi người đổ dồn ánh mắt lên Ôn Giản Ngôn: “Đội trưởng, cậu cảm thấy thế nào?”

“…”

Ôn Giản Ngôn không lập tức trả lời.

Vài giây sau, hắn ngước mắt lên, chậm rãi nói:

“Phải hoàn thành.”

Ôn Giản Ngôn chuyển đề tài: “Tuy nhiên, không phải vì bất cứ lý do gì mọi người vừa nêu ra.”



Cả đám sửng sốt: “Hả?”

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi: “Mọi người còn nhớ lúc trước ở trong trấn nhỏ tôi đã ngăn cản mọi người lấy bức tranh hai người, sau đó quyết định đi đường dài, đối mặt giằng co với “khách thuê” chỉ để lấy bức tranh một người không?”

Tất cả gật đầu.

Nói thật, đến giờ họ cũng không hiểu sao Ôn Giản Ngôn lại đưa ra quyết định ấy.

Bất kể xét theo hướng nào, bức tranh hai người mới là lựa chọn tốt nhất. Không chỉ có thể kéo càng nhiều khách về phe mình, tăng thêm hiệu suất, hơn nữa còn có thể tránh chạy ở dưới mưa dầm quá lâu và tránh bị đám quỷ vô hình theo dõi… Nhưng cuối cùng Ôn Giản Ngôn lại chọn con đường khó khăn và nguy hiểm nhất.

Ngay cả khi họ đã rời khỏi trấn và về khách sạn, song họ vẫn chưa tìm ra cơ hội để hỏi lý do vì sao.

… Mãi cho đến giờ phút này.

“Lúc trước chúng ta đều nhận ra, rốt cuộc phó bản này tăm tối cỡ nào.”

Ôn Giản Ngôn nhìn mọi người đứng đối diện:

“Nếu đã như vậy… Mọi người cảm thấy đám ma quỷ được ‘kéo vào trận doanh của mình’ sẽ tốt thật à?”

Không khí nhất thời rơi vào khoảng lặng.

“Đám quỷ được kéo vào khách sạn sẽ giết người của trận doanh đối địch, không giết streamer phe mình, xét theo điểm này, đúng là nó có thể trở thành trợ lực cho chúng ta. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ…” Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi: “Tôi nghi ngờ, hết thảy phải có điều kiện.”

Hắn lật cuốn sổ trong tay, chỉ vào hàng chữ “bằng mọi giá”, đoạn khẽ nheo mắt:

“Nó đã chứng minh phỏng đoán của tôi.”

Mọi người giật mình, bất giác nhấm nuốt ba chữ này.

… Bằng mọi giá.

“Đám quỷ giúp chúng ta không phải vì chúng có lý trí có lương tâm, biết chúng ta là người cùng phe… Như mọi người đã thấy, đám quỷ trong phó bản này không phải kiểu ấy.”

Không thể giao tiếp, không thể thương lượng, không thể ảnh hưởng.

Chúng chỉ biết giết người.

“Chúng không giết chết chúng ta là bởi vì chúng không thể.”

Giống như “khách hàng” trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], ở trong mấy tầng đầu, bọn chúng chỉ là tạm thời không thể động thủ. Một khi thỏa mãn, hoặc là phá vỡ điều kiện nào đó…  quy tắc sẽ không còn được áp dụng.

“…”

Tóc Vàng bất giác rùng mình, khuôn mặt lộ rõ nét sợ hãi.

“Thế, thế nên, đó là lý do cậu không cho phép chúng tôi mang càng nhiều khách vào trong khách sạn?”

“Ừm.”

Ôn Giản Ngôn gật đầu, khép cuốn sổ nhỏ trong tay, trả lại nó cho Trần Mặc: “Anh không cảm nhận được sao? Phong cách chủ đạo của phó bản này là [ác ý].”

“Để giành thắng lợi trong cuộc chiến trận doanh đối lập, các streamer sẽ liên tục lôi kéo ‘trợ lực về phe mình’. Tuy nhiên sau khi chúng nó phát huy tác dụng, streamer sẽ phát hiện rằng hành động của mình mang đến nhiều nỗi sợ và nguy hiểm hơn… Họ sẽ tuyệt vọng cỡ nào khi nhận ra điều đó?”

Ôn Giản Ngôn bỗng nhoẻn cười, cặp mắt trong veo sáng ngời dưới ánh đèn mờ ảo.

Rõ ràng đó là nụ cười vô cùng dịu dàng và gần như vô tội, song lại mơ hồ ẩn chứa điều gì thâm trầm hắc ám, không hiểu sao khiến người ta phát lạnh vào lúc này:

“Ít nhất, nếu tôi là người thiết kế phó bản và có ác ý cực nặng với tất cả nhân loại trong đây… Tôi sẽ làm như vậy.”

Mấy người đều bị nụ cười ẩn chứa nguy hiểm của hắn làm rùng mình.

Trần Mặc nhíu mày: “Nếu vậy, chẳng phải nhiệm vụ hoàn thành yêu cầu của khách hàng bằng mọi giá và nhiệm vụ đầu tiên khác hẳn nhau sao… Chúng ta phải giải quyết nó càng sớm càng tốt.”

“Đi thôi.”

Ôn Giản Ngôn đứng dậy bước về phía cửa: “Việc chúng ta cần làm lúc này là tìm hiểu rõ xem, rốt cuộc yêu cầu của khách hàng là gì.”

Hắn đặt tay lên nắm cửa, ngoảnh đầu nhìn mọi người:

“Do đó, e rằng tiếp theo chúng ta cần quay lại phòng 408 thực sự một chuyến.”

*

Đoàn người rời khỏi phòng.

Sau khi xác nhận không có kẻ thù xung quanh, bọn họ cẩn thận tiến về phía cầu thang.

Trong suốt quá trình, số 8 và số 10 cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, tựa hồ đã sớm rời đi.

Chẳng mấy chốc, nhóm Ôn Giản Ngôn đã trở lại tầng bốn.

Sau khi trở lại doanh trại của mình, mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng nguy hiểm còn chưa biến mất hoàn toàn, nhưng chí ít họ cũng không cần nơm nớp lo sợ bị bên đen phát hiện và bao vây.

Cả đám rảo bước về trước, men theo hành lang quen thuộc nhanh chóng đến chỗ cánh cửa phòng 408.

Cửa phòng đóng chặt.

Đèn đỏ [Không làm phiền] bật sáng, có vẻ đặc biệt chói mắt trong hành lang tù mù.

Mọi thứ trông không khác gì trước đây.

Ít nhất nhìn từ bên ngoài là vậy.

“…”

Không khí chìm vào khoảng lặng.

“Có định vào không?”

Vân Bích Lam thận trọng hỏi.

Lời này vừa thốt, trên mặt mọi người đều lộ rõ vẻ nghiêm túc.

Tuy rằng họ biết, về mặt lý thuyết mà nói, khả năng khách hàng trong phòng công kích mình là không cao, nhưng… Nó không có nghĩa là họ có thể bước vào căn phòng nguy hiểm trùng điệp, biết rõ ở trong có quỷ mà không có chút trở ngại tâm lý nào.

Ôn Giản Ngôn cắn răng: “E rằng chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”

Suy cho cùng, ngoài cách này ra thì họ không có cách nào để lấy thông tin.

Hắn đặt tay lên tay nắm cửa, từ từ ấn xuống.

Cửa không khóa.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, khẽ dùng sức đẩy cửa vào…

Chỉ nghe thấy “két” một tiếng, cửa phòng chậm rãi mở ra.

Trong phòng không có ánh sáng, tối đến rợn người.

Một mùi tanh hôi ẩm ướt từ trong khe cửa tối tăm xộc ra, như thế có thứ gì đó đã chết từ lâu trong phòng, khiến người ta gần như ngạt thở.

Ôn Giản Ngôn vô thức nâng tay che miệng và mũi.

Hắn bất chấp, nghiến răng một cái, dẫn đầu bước vào phòng 408.

Bên trong 408 tối đen.

Hệ thống bóng đèn vốn còn có thể hoạt động, nhưng sau khi “khách đến” liền bị hỏng và không thể thắp sáng nữa.

Vừa bước vào trong, Ôn Giản Ngôn lập tức cảm thấy có gì không ổn.

Cảm giác dưới chân tựa hồ có chút… Kỳ lạ?

Hắn cúi đầu, nương theo ánh đèn hành lang hắt vào quan sát khu vực dưới chân.

Ẩm ướt, dinh dính.

Không giống cảm giác ướt át của nước.

“?!”

Ôn Giản Ngôn giật mình, như thể đột nhiên liên tưởng đến gì.



Hắn móc điện thoại trong túi rồi mở đèn pin.

Một luồng ánh sáng nhạt màu xuất hiện, miễn cưỡng xua tan khoảng tối trước mặt. Điện thoại chậm rãi di chuyển dưới sự điều khiển của chủ nhân, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong phòng.

Những vệt nước ẩm mờ nhạt rỉ ra từ dưới lớp giấy dán tường, tấm thảm trải sàn không biết bị nước ở đâu làm ướt, hiện màu đen kịt dưới ánh đèn, trông rất kỳ lạ.

 “…”

Ôn Giản Ngôn chậm rãi nhíu mày.

Hắn nhớ căn phòng mình gặp Vu Chúc trong “mơ”.

Giấy dán tường loang lổ bong tróc, vách tường đầy vết nước rỉ, dưới đất là mặt nước đen kịt… Cứ theo đà này, liệu phòng 408 có trở nên giống cảnh trong mơ không?

Như vậy, một phần của bức tranh có thể cũng…

“Sao thế?”

Vân Bích Lam đứng sau lưng nhận ra điều gì, dò hỏi.

Ôn Giản Ngôn: “Không có gì.”

Hắn lắc đầu, cẩn thận cất bước đi sâu vào trong.

Càng đi về phía trước bóng tối càng nồng đậm. Mặc dù ánh sáng đèn pin trong tay không hề yếu đi nhưng dường như cũng bị ảnh hưởng, khu vực có thể chiếu sáng ngày càng thu hẹp.

Bóng tối như hoá thành thực thể, đè ép người ta ngộp thở.

Nhiệt độ trong phòng rất thấp, không khí lạnh lẽo ẩm thấp mang theo mùi xác chết thối.

Tất cả mọi người đều biết, có một “con quỷ” trong căn phòng này.

Dù rằng không thể nhìn thấy bằng mắt, nhưng đây là chuyện rõ rành rành. Nó khiến mọi người kinh hồn táng đảm, thần kinh căng thẳng.

Ôn Giản Ngôn thận trọng đứng yên.

Hắn xoay điện thoại, chiếu về vị trí bức tranh.

Ánh sáng mờ nhạt của đèn pin chiếu lên khung tranh và bức tranh sơn dầu được đóng khung ở trong.

Bức tranh phong cảnh mà họ nhìn thấy trước khi tắt đèn lần đầu đã biến mất, thay vào đó là bức chân dung của một người phụ nữ.

… Cũng chính là bức tranh họ mang về từ trấn mưa.

Người phụ nữ đứng bất động trong tranh, mặc một bộ váy đen dài, khuôn mặt như được bao phủ bởi chiếc mặt nạ cứng đờ trắng bệch, có vẻ hết sức rõ ràng dưới ánh đèn.

Chẳng biết có phải là ảo giác không…

Cứ luôn cảm thấy, dường như bức tranh trở nên rõ ràng hơn nhiều so với lúc ở trấn mưa.

Tóc Vàng bên cạnh hít hà một hơi rất khẽ: “Chờ chút, hình như phía dưới bức tranh có cái gì…”

Dưới lời nhắc nhở của Tóc Vàng, Ôn Giản Ngôn di chuyển đèn pin, chiếu vào mép dưới bức tranh.

Ánh sáng nhợt nhạt lướt qua tấm vải thô ráp, chiếu sáng vệt ẩm tối tăm lộn xộn phía trên…

Đồng tử mọi người không tự chủ được co rút.

Ba con số được viết to đùng nguệch ngoạc.

[329]

Xem ra đây chính là manh mối họ muốn tìm… Tiếp theo họ cần đến căn phòng này dựa theo hướng dẫn trên tranh, sau đó mới biết “yêu cầu” của khách rốt cuộc là gì.

Bây giờ đã có manh mối, họ không cần ở đây thêm.

Mọi người nhìn nhau, đáy lòng hiểu rõ.

Bọn họ xoay người, nhanh chóng rút khỏi phòng 408 một cách có trật tự.

Cánh cửa phòng 408 khép lại sau lưng.

Không gian ẩm thấp, tối tăm, tanh tưởi bị ngăn cách sau cánh cửa. Hành lang được chiếu sáng bởi ánh đèn đỏ sẫm xuất hiện trước mắt mọi người, xoa dịu cảm xúc căng thẳng của họ.

Cả đám thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy…” Trần Mặc phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn: “Tiếp theo chúng ta phải đến phòng 329 à?”

“… Ừ.”

Ôn Giản Ngôn gật đầu.

Mặc dù đã nắm được manh mối, nhưng không hiểu sao vẻ mặt hắn vẫn vô cùng nghiêm nghị, thậm chí còn kém hơn cả trước khi tiến vào phòng 408.

Vân Bích Lam nhạy bén cảm nhận được điều này: “Đội trưởng, có chuyện gì vậy?”

“Có hai khả năng xảy ra trong phòng 329.”

Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn, ánh mắt lóe sáng: “Khả năng thứ nhất, bên trong đã có khách hàng phe đen mang tới chiếm cứ, cũng tức là, nếu muốn hoàn thành yêu cầu của khách phòng 408, chúng ta nhất định sẽ phải xung đột trực diện với khách bên trong. Nếu vậy thì còn tốt…”

“Hả? Vậy mà tốt ấy à?” Tóc Vàng kinh sợ.

“Ừ.”

Ôn Giản Ngôn nâng tay vuốt mặt, chậm rãi mở lời: “Trường hợp tệ hơn, bên trong không có khách hàng.”

“…”

Vẻ mặt ai nấy đều tối sầm lại.

Ngay khoảnh khắc đó, bọn họ cũng nhận ra ẩn ý trong lời Ôn Giản Ngôn.

Nếu không có khách trong 329…

Điều này có nghĩa là khách trong 408 đang yêu cầu họ, vào lần tắt đèn tiếp theo, họ phải thông qua bức tranh phòng 329 tiến vào trấn mưa.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, lúc ở tầng hai bị tiểu đội phe đen đuổi theo, họ buộc phải tiến vào một gian phòng trên tầng hai để lẩn trốn… Dựa theo quy tắc ngầm trong Khách sạn Hưng Vượng, sau khi đèn sáng mà tiến vào phòng đầu tiên, căn phòng sẽ “đi theo” họ, bất kể họ tiến vào căn phòng nào sau khi tắt đèn, bức tranh sơn dầu trong căn phòng đó cũng sẽ là tranh của phòng đầu tiên.

Đây là một tín hiệu nguy hiểm.

Nó đại biểu cho, bất kể thế nào lần tắt đèn sau họ cũng không thể tiến trấn mưa thông qua bức tranh sơn dầu phòng 329. Cho dù bọn họ đã được biết manh mối thì cũng không thể hoàn thành yêu cầu của khách ngay lần đầu tiên.

“…”

Không khí chìm vào khoảng lặng, lập tức trở nên nghiêm túc.

Ôn Giản Ngôn cúi đầu trầm tư.

“Có điều, chúng ta cứ đi tầng ba xem một chút.” Trần Mặc nói: “Ít nhất cứ khảo sát địa hình trước để phòng ngừa sau này.”

“Đúng vậy.”

Ôn Giản Ngôn gật đầu, đoạn ngước mắt lên:

“Nhưng trước khi đi tầng ba chúng ta vẫn còn việc phải làm.”

“Hả? Còn phải làm gì nữa?” Vân Bích Lam tỏ vẻ nghi hoặc.

Ôn Giản Ngôn quay đầu, mắt nhìn phía cuối hành lang. Nơi đó, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng hình quen thuộc.

“Kia là…”

Tóc Vàng sửng sốt: “Thành viên của tiểu đội Chung Sơn?”

“Đúng vậy.” Ôn Giản Ngôn nheo mắt, khoé môi thoáng nở nụ cười, ngây thơ nhưng lại nhuốm đầy giả tạo: “Tuy rằng đây là phó bản đối kháng, nhưng đồng thời cũng là phó bản phân chia trận doanh… Phải không?”

“Tôi nghĩ, đã đến lúc chúng ta cần khơi thông tình cảm với những streamer khác cùng trận doanh rồi.”

Hết chương 316

 

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.