Ôn Giản Ngôn ngoảnh đầu nhìn hành lang trước mặt.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, [Khách sạn Hưng Vượng] đã xảy ra thay đổi long trời lở đất.
Đèn trên đỉnh đầu phát ra âm thanh “rè rè” chập chờn, lúc sáng lúc tối, ánh đèn đỏ sậm nhấp nháy khiến hành lang chật hẹp càng thêm bức bối.
Cách đó không xa, cửa phòng 408 đã mở, bên trong tối đen như mực không nhìn thấy gì.
Không khí nồng nặc mùi tanh ẩm ướt, dường như mặt đất và giấy dán tường cũng bị hơi ẩm ngưng tụ trong không khí làm ướt, để lộ một màu ướt át âm u.
Giống như một miếng bọt biển khổng lồ ướt sũng, khiến người ta bí bách ngộp thở.
Ôn Giản Ngôn đảo mắt nhìn nhanh thông đạo của mình.
Đây là giao lộ giữa hai hành lang, không có phòng nào ngoài chiếc thang máy và cầu thang bộ.
Kể từ khi cầu thang bị bịt kín thì khả năng cao là thang máy cũng không hoạt động, thế nên không cần lãng phí thời gian vào nó.
Do đó, hắn chỉ còn lại một đường cuối cùng.
“Đi thôi! Lối này!”
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng đưa ra quyết định.
Hắn xoay nhanh người, dẫn theo đồng đội chạy thục mạng về hành lang phía sau.
Mặc dù tiến vào hành lang song song thứ hai có thể gặp phải nhiều đội phe đen hơn trước, nhưng vì tránh đụng mặt khách hàng cư ngụ trong phòng 408, e rằng bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Nhóm người chạy như bay trong hành lang.
Lần này bọn họ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1887063/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.