“…”
Không khí chìm vào khoảng lặng hiếm gặp, chỉ nghe thấy mỗi âm thanh mưa rơi đập vào mái nhà.
Trong hành lang khách sạn Hưng Vượng, đám người Chung Sơn kiêu ngạo áp sát từng bước, còn Ôn Giản Ngôn dễ tính nhượng bộ thỏa hiệp, không nảy sinh bất kỳ xung đột nào với họ. Mà hiện tại, Ôn Giản Ngôn lặng lẽ trở thành kẻ nắm giữ tình hình chung, thao túng hướng đi của các sự kiện.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng Chung Sơn cắn răng, như thể đã hạ quyết định: “Tôi… tôi chọn phương án thứ hai.”
Đây mới là phương án ổn thỏa nhất.
Mặc dù vị “khách” này sẽ được tính vào bên đội đối phương, nhưng như những gì đối phương vừa nói, Khách sạn Hưng Vượng sẽ tắt đèn ba lần trong một ngày, cho dù bỏ lỡ cơ hội lần này vẫn còn hai cơ hội nữa. Bọn họ có thể thông qua lần tập kích này giảm thiểu đáng kể nguy cơ tử vong tiếp theo.
“Được.”
Ôn Giản Ngôn khẽ mỉm cười, tựa hồ không hề ngạc nhiên trước sự lựa chọn của Chung Sơn.
Hắn quay đầu nhìn Tóc Vàng, đoạn nói:
“Anh đi lấy tranh.”
Tóc Vàng hít sâu một hơi, gật đầu.
Mặc dù sợ hãi nhưng hắn biết rằng trong trường hợp này, đây là phương án ít rủi ro nhất để có được một bức cho riêng mình.
Nếu phân công như trên, Vân Bích Lam và Trần Mặc với tư cách là đội viên chiến đấu có thể đề phòng nguy hiểm xảy ra.
Tóc Vàng đi về phía bức tranh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1887057/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.