Ôn Giản Ngôn sầm mặt bật dậy khỏi giường.
Cách bài trí và bố cục trong căn phòng trước mặt không có gì khác vừa rồi. Sự khác biệt duy nhất là bóng tối trong khe hở đã hoàn toàn biến mất, bị ánh đèn màu cam tràn ngập cảm giác an toàn lấp đầy. Hết thảy đều đã quay về nguyên trạng, chỉ trừ…
Hắn giơ tay lên chạm vào cổ họng của mình.
“Shhh…”
Một cơn đau nhói ập đến khiến Ôn Giản Ngôn hít hà.
Lông mày của hắn nhăn tít lại.
Quả nhiên.
Mặc dù chuyện vừa xảy ra như một giấc mộng, nhưng tất cả những gì diễn ra trong không gian đó đều bị vận cả lên người, không phải thực tế song cũng không hẳn là một giấc mơ.
Còn tên Vu Chúc kia… hạ miệng chẳng thèm nương tình chút nào.
Hắn cúi đầu kiểm tra bắp chân mình.
Do vết cắn không nặng nên dấu răng đỏ nhạt gần như biến mất, chẳng qua…
Cảm giác đôi môi đối phương như còn đọng lại trên da. Vết cắn rất nhẹ, không đau, nhưng lạ là, đầu lưỡi lạnh lẽo ướt át liếm qua để lại một vùng da ngứa ngáy không thể lãng quên bỏ xó.
“…”
Khuôn mặt Ôn Giản Ngôn tối sầm, giơ tay chà mạnh bắp chân, sau đó trèo xuống dưới giường.
Theo thói quen, hắn dùng một chân khều đôi dép cạnh giường, nhưng chân lại vồ hụt vào khoảng không.
Ôn Giản Ngôn vừa định khom lưng tìm kiếm đôi dép dưới giường thì bỗng khựng lại.
Hắn nhớ ra rồi.
Một chiếc dép khác bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1887050/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.