Mấy người còn lại nhìn chằm chằm hắn, trong đáy mắt họ hiện những biểu cảm khác nhau. Suy luận mà Ôn Giản Ngôn vừa nói hoàn toàn không có căn cứ, bên trong ẩn chứa một loại cảm giác ớn lạnh mà họ không thể giải thích, quả thực cứ như đã nhảy qua vài bước, không giống lý luận mà giống như sự tưởng tượng táo bạo được sinh ra từ hư không. Nhưng…
Mặc dù bọn họ kém xa Ôn Giản Ngôn về mức độ thăm dò phó bản cùng các quy tắc sâu xa, nhưng với tư cách là streamer kỳ cựu, bọn họ đều rất nhạy cảm trước các manh mối.
Cho dù kết luận vừa rồi của Ôn Giản Ngôn được đưa ra bằng cách nào thì nó có vẻ cực kỳ hợp lý trong khuôn khổ phó bản Cao ốc Xương Thịnh.
“…” Quất Tử Đường nheo mắt, đột nhiên cười nhạo: “Tiên tri à?”
Đám Kỳ Tiềm sửng sốt qua đầu nhìn qua.
Bọn họ không biết Ôn Giản Ngôn nói dối Quất Tử Đường rằng mình là nhà tiên tri. Sau khi nghe câu cảm thán của Quất Tử Đường, bọn họ đều lộ vẻ mặt không hiểu đầu cua tai nheo, dường như không rõ câu cảm khái của Quất Tử Đường từ đâu mà đến.
Quất Tử Đường không nói tiếp về chủ đề này mà im bặt.
Kỳ Tiềm ngập ngừng chốc lát, nhìn Ôn Giản Ngôn lần nữa rồi hỏi:
“Cho nên ý của cô là, cây hương chúng tôi nhận được từ hộp rút thăm thực ra là thức ăn được mua bởi “khách hàng” tầng bốn phải không?”
“Có lẽ vậy.” Ôn Giản Ngôn dừng một chút, không lập tức khẳng định suy đoán của đối phương.
Dù sao quy tắc hoạt động tầng bốn cũng khác rất nhiều so với ba tầng đầu tiên.
Ở ba tầng đầu tiên, trong cửa hàng vốn đã có sẵn hàng hóa tương ứng. Khi “khách hàng” vào mua sản phẩm, chỗ trống hàng hóa sẽ được lời nguyền tự động bổ sung. Tuy rằng hàng hoá mỗi tầng khác nhau nhưng quy tắc vận hành chung lại không khác.
Có điều tầng bốn… đã phá vỡ hoàn toàn quy tắc này.
Đầu tiên, trong cửa hàng không có “hàng hoá” và thứ gọi là lời nguyền cũng miễn bàn.
Sau khi điểm cơ bản nhất này biến mất, toàn bộ quy tắc được thiết lập theo nó sẽ thay đổi.
Công dụng của hương – thức ăn mà “khách hàng” cần cùng những nguy hiểm có thể xảy ra sau khi “khách hàng” nhận được thức ăn… Những vấn đề này vẫn còn là điều bí ẩn với Ôn Giản Ngôn.
Có lẽ họ phải tiếp một khách hàng trước khi có thể đưa ra đáp án.
Tuy nhiên trước đó, Ôn Giản Ngôn còn một điều khác để hỏi.
Hắn nhìn hai vị đội trưởng trước mặt: “Bây giờ mọi người có bao nhiêu nén hương.”
Kỳ Tiềm: “Chỗ tôi chỉ có một nén.”
Quất Tử Đường cũng giơ một ngón tay lên.
Quả thực có chút rắc rối.
Ôn Giản Ngôn khẽ nhíu mày cụp mắt.
Mặc dù quy tắc “nguyền rủa” đã thay đổi, nhưng với tư cách là khung sườn phó bản bên ngoài cửa hàng, cách lên cầu thang ở trong phó bản Cao ốc Xương Thịnh vẫn nên cố định.
Đó là, miễn streamer thu đủ doanh thu là sẽ có thể vào tầng tiếp theo.
Nếu đã như vậy, tờ tiền Âm Phủ hắn lấy được từ chỗ cầu thang cũng nên được tính là một giao dịch.
Để từ tầng bốn lên được tầng năm ắt hẳn cần bốn tờ tiền.
Trong tay hắn có một tờ, vậy tiếp theo bọn họ cần tiếp ít nhất ba khách hàng. Nhưng trong tay họ chỉ có hai nén hương, nói cách khác, bất kể thế nào bọn họ cũng sẽ thiếu một nén hương để “bán”.
Những người còn lại cũng ý thức được điểm này, lần lượt lâm vào trầm tư.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói hốt hoảng của Trương Vũ: “Đội trưởng! Tốt nhất mọi người nên đi ra ngoài!”
Mặc dù giọng của anh ta vô cùng bình tĩnh, nhưng sự căng thẳng và nghiêm túc trong giọng nói không che giấu được, khiến cho đáy lòng mọi người đứng trong phòng tối run lên.
Mọi người nhìn nhau: “Đi, đi ra ngoài kia xem thế nào.”
Cả đám cầm chiếc lư hương trên bàn rồi bước nhanh ra khỏi phòng tối.
Bên trong cửa hàng, ánh đèn dầu leo lét.
Chính giữa không gian rộng lớn trống trải đặt bốn bộ bàn ghế bằng gỗ màu đỏ thẫm như đang chờ đợi khách hàng ghé thăm.
Để ngăn ánh sáng truyền ra bên ngoài, bọn họ đã dùng đạo cụ dán kín cửa kính, không để lọt khe hở nào.
Tuy nhiên không biết có phải ảo giác hay không, bọn họ cứ luôn cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm thấp và ánh sáng ngày càng mờ.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Kỳ Tiềm hỏi.
Trương Vũ nhíu mày há miệng, lời còn chưa kịp thốt ra đã bị âm thanh bên ngoài cắt đứt…
“Cốc, cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa rất nhẹ song lại rất rõ.
“!”
Tất cả đều bị làm cho giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Đó là cửa của gian hàng.
Có thứ gì đó bên ngoài đang gõ cửa.
“Trương Vũ.” Đồng tử Kỳ Tiềm co lại: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Vũ: “Một phút trước đột nhiên vang lên. Sau khi nghe thấy có tiếng gõ cửa tôi liền lập tức gọi đội trưởng và mọi người qua đây. Đây là lượt gõ cửa thứ hai…”
Anh ta còn chưa nói hết… “Cốc, cốc, cốc.”
Là lượt thứ ba.
Tiếng gõ có vẻ vô cùng lịch sự, nhưng nếu cẩn thận xem xét sẽ nhận ra rằng, nhịp điệu giữa mỗi tiếng gõ chuẩn xác như được dùng máy tính ra, cứng ngắc nặng nề, không có bất kỳ cảm xúc hay sai sót gì.
Nói cách khác, kẻ gõ cửa không phải là con người mà là thi thể.
Hơn nữa so với lần trước, khoảng cách giữa từng tiếng gõ đã được rút ngắn.
Như thể có ai đang đứng bên ngoài thúc giục.
Sau khi ý thức được điểm này, thoáng chốc, một trận ớn lạnh ập đến sau gáy.
“Là khách hàng.” Sắc mặt Kỳ Tiềm khó coi, đè thấp giọng nói: “Mọi người có chắc đã chặn hết các góc trên cửa không?”
Trương Vũ nghiến răng gật đầu: “Tất nhiên.”
Lúc này Ôn Giản Ngôn bỗng lên tiếng: “Đây không phải là vấn đề của chúng ta.”
[Cao ốc Xương Thịnh] là phó bản có thời hạn, chỉ còn chưa đầy ba tiếng nữa là phó bản sẽ kết thúc. Nói cách khác, chỉ cần vượt qua ba tiếng đồng hồ này, cho dù tiến độ khám phá phó bản không nhiều cũng có thể toàn mạng rời đi.
Là một phó bản có thể tùy thời loại bỏ tiểu đội streamer, “trì hoãn thời gian” đương nhiên sẽ không được xem xét, nhưng điều kiện này chỉ được xây dựng trên tiền đề của [quy trình thông thường].
Theo số tầng tăng cao, độ khó của phó bản cũng tăng dần, Có lẽ quyết định dừng chân ở một tầng lầu nào đó mà không tiếp tục di chuyển về trước mới là lựa chọn sáng suốt.
Nếu như mỗi đội streamer đều dự đoán thực lực của mình không đủ, mà các tiểu đội khác cũng ước lượng mình không đủ mạnh, vậy thì bọn họ rất có thể sẽ đưa ra lựa chọn giống nhau…
Đó là bịt kín cửa kính trong cửa hàng lại, để cửa hàng mình không bị trở thành cửa hàng mục tiêu.
Miễn là không có đội nào tiến vào tầng năm, bọn họ sẽ không chết.
Đáng tiếc, phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] vẫn quá tàn nhẫn.
Hoàn toàn không để bất kỳ kẽ hở nào cho streamer.
“Mọi người còn nhớ đèn lồng treo trước cửa tiệm hay không?” Ôn Giản Ngôn hỏi.
Cả đám nghe vậy sửng sốt.
Tầng bốn không giống với những tầng khác, trước mỗi cửa hàng tầng bốn đều treo hai chiếc đèn lồng phủ bụi. Mặc dù không biết những chiếc đèn lồng này đến từ đâu, nhưng Ôn Giản Ngôn lại biết… Trước cổng tứ hợp viện của bức tranh tầng ba có treo những chiếc đèn lồng kiểu vậy.
Hiển nhiên khi số tầng gia tăng, kết cấu phó bản Cao ốc Xương Thịnh càng ngày càng giống tứ hợp viện, cho nên trước cửa mới xuất hiện đạo cụ này.
Trong một phó bản như vậy, sẽ không có đạo cụ nào tồn tại mà không có lý do.
“Ý của cô là…” Vệ Thành sửng sốt: “Nếu chúng ta cố gắng tránh né rủi ro, kéo dài thời gian không mở cửa thì đèn lồng trước cửa sẽ tự động sáng lên để thu hút khách hàng?”
“Xét theo tình hình, có lẽ là như thế thật.”
Ôn Giản Ngôn lặng lẽ thở dài đáp.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa lại vang lên, mỗi tiếng như gõ vào trong lòng người khiến người ta kinh hãi.
“Tuy rằng vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa rõ, nhưng hiện tại chúng ta nhất định phải tiếp khách hàng đầu tiên.” Kỳ Tiềm nheo mắt, thận trọng mở lời: “Còn nhớ bài học ở tầng một chứ?”
Nếu từ chối mở cửa kinh doanh, chờ đợi bọn họ chính là cái chết.
“Không có cách nào, chỉ đành đi bước nào hay bước nấy.” An Tân thở dài, gật đầu đồng ý với ý kiến của Kỳ Tiềm.
Kỳ Tiềm quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, đem cây hương chưa thắp trong tay cho hắn, đoạn nói vội:
“Nếu cô là người đưa ra giải thuyết, vậy thao tác cụ thể liền giao cho cô.” Dứt lời, gã quay sang nhìn tiểu đội Quất Tử Đường: “Các người có ý kiến không?”
Quất Tử Đường nhún vai thờ ơ, đồng ý với quan điểm ấy.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, gật đầu nhận nén hương trong tay Kỳ Tiềm.
Mặc dù hiện tại đáy lòng hắn cũng thấp thỏm, nhưng cũng chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày, dựa theo kinh nghiệm trước đây của mình cắn răng làm tiếp.
Hắn cúi đầu nhìn lư hương trong tay.
Bên trong lư hương đầy tro cũng không có lấy một cọng hương tàn.
Cuộc làm ăn từ tầng ba lên tầng bốn kia hắn cũng không thắp hương, nhưng đó vốn là lư hương lấy từ bức tranh nữ thi váy đỏ, là hương dư sau khi được cúng bái… Hiển nhiên nếu muốn cung phụng thì không chỉ cần mỗi một đoạn hương, ước chừng phải là ba đoạn, nếu không sẽ không để lại nhiều đoạn hương gãy chưa cháy như vậy.
Lần này là lần đầu cúng, cho nên việc thắp lửa là cần thiết.
Ngoài ra ở cầu thang Ôn Giản Ngôn còn dùng nến đỏ, nếu muốn đảm bảo an toàn thì lần này cũng nên sử dụng. Nhưng sau khi suy xét hồi lâu hắn vẫn quyết định không lấy nến.
Suy cho cùng, trong bức tranh thứ ba không có nến đỏ đặt gần lư hương mà chỉ có nến trắng. Hơn nữa ở trong cầu thang, dù Ôn Giản Ngôn đã dập tắt nến đỏ thì cũng không ngăn được bóng đen đến gần, điều này chứng tỏ trong suốt quá trình cúng bái, nến đỏ không phải là thứ bắt buộc.
Do đó… tất cả những gì hắn có thể làm lúc này là thao tác cơ bản và quan trọng nhất.
Ôn Giản Ngôn cắn răng cắm nén hương trong tay vào lư hương, sau đó đặt lư hương lên chiếc bàn đỏ gần quầy thu ngân nhất nhất.
Hắn thắp hương.
Một đốm lửa màu đỏ thẫm sáng trên đỉnh hương.
Làn khói mỏng manh xanh lục lượn lờ, hương thơm ngào ngạt theo đó tản ra, bên trong phảng phất như lẫn một ít máu tươi, ngửi nhiều sẽ khiến đầu óc choáng váng.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa lại vang lên. Lúc này, tiếng gõ càng thêm dồn dập, hệt như âm thanh đòi mạng mang theo khí tức chẳng lành.
“Xèo xèo…”
Như bị sức mạnh vô hình nào đó ảnh hưởng, ánh lửa trên ngọn đèn dầu nhảy nhót dữ dội.
Ôn Giản Ngôn tái mặt: “Nhanh lên, mau đến sau quầy.”
Hắn vừa nói vừa mau chóng lùi về sau.
Nhóm người di chuyển nhanh chóng, chen chúc phía sau quầy thu ngân chật hẹp.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi hết thảy, các thành viên phụ trách chặn cửa mở giao diện livestream và huỷ bỏ đạo cụ sử dụng.
Nháy mắt, tất cả vật cản trên cửa kính đều biến mất, ánh sáng trong cửa hàng tràn ra bên ngoài, bóng tối bên ngoài cũng không gặp phải cản trở mà ùa vào trong.
“…”
Ôn Giản Ngôn nín thở, bất giác gồng mình, bên tai yên tĩnh chỉ nghe thấy mỗi tiếng tim loạn xạ tựa như trống trận.
Hệt như sự im lặng trước cơn giông bão, khoảnh khắc này chỉ thoảng qua.
Âm thanh trục cửa chuyển động kẽo kẹt vang lên bên trong cửa hàng.
“Leng keng…”
Chiếc chuông bằng đồng lắc lư phát ra âm thanh lanh lảnh đơn điệu, như là điềm báo Tử Thần đến gần.
Khách hàng đã đến.
Bóng tối vô hình quét qua, ánh đèn bị thu hẹp đến cực điểm, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống mang đến ảo giác run rẩy.
Trong thế giới tối đen, tiếng bước chân vang lên rõ ràng.
“Cộp cộp cộp.”
Nặng nề, chậm chạp, đi thẳng vào sâu trong cửa hàng.
Trong bóng tối, chỉ có nén hương được thắp trong lư hương toả ánh sáng đỏ yếu ớt, tưởng chừng ngay giây tiếp theo sẽ bị nuốt chửng.
Vài giây ngắn ngủi, lại giống như cả thế kỷ dày vò.
“Cộp cộp cộp.” Tiếng bước chân lại vang lên.
Tất cả đều hồi hộp nín thở chờ đợi, căng dây thần kinh nguyện cầu… Khách hàng đã ăn xong chưa? Nó đã sẵn sàng để rời đi chưa?
Nhưng Ôn Giản Ngôn còn lâu mới lạc quan như những người khác. Hắn nhìn chằm chằm chấm đỏ toả sáng cách đó không xa.
Không biến mất.
Lúc trước ở đoạn giao nhau giữa tầng ba và tầng bốn, khi hắn hoàn thành giao dịch, toàn bộ lư hương đều trống rỗng, không có chút tro hương nào còn sót lại.
Còn bây giờ, hương vẫn thắp sáng, nghĩa là nó chưa được “ăn” bởi khách hàng.
Quả nhiên sự tình không hề đơn giản như vậy.
Có điều gì đó bị hắn bỏ qua.
“Cộp cộp cộp.”
Tiếng bước chân nặng nề vang lên liên tục nhưng cũng không phải hướng về phía cửa. Ngược lại…
Nó tiến sâu vào bên trong cửa hàng, hướng về phía quầy thu ngân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]