Chương trước
Chương sau
 

 

Ôn Giản Ngôn vừa dùng một tay cầm nến vừa hít thật sâu một hơi, đoạn hắn dứt khoát đi ra khỏi tứ hợp viện, tiến bước về phía bóng tối vô biên vô tận.

Mặc dù đã hạ quyết tâm nhưng càng tiến về trước Ôn Giản Ngôn càng cảm thấy thấp thỏm.

Quá tối, xung quanh thật sự quá tối.

Ánh nến trong tay quá yếu, chỉ có thể miễn cưỡng soi sáng con đường quanh co dưới chân. Vừa không thấy rõ phía trước có gì vừa không nhìn thấy hai bên ra sao.

Như thể chỉ còn mình hắn tồn tại giữa khoảng đất trời bị bóng tối bao phủ.

Tệ hơn, đó lại là sự thật.

Cảm giác này khiến đáy lòng Ôn Giản Ngôn run rẩy.

Hắn rụt vai, không nhịn được mà dừng lại nhìn đằng sau.

Con đường biến mất.

Tứ hợp viện cũng biến mất theo.

Sau lưng chỉ còn bóng tối vô biên vô hạn như thể đang nói với hắn rằng, chỉ cần hắn rời khỏi tứ hợp viện thì đừng mơ trở lại đường cũ.

Ôn Giản Ngôn: “…”

Ha ha ha… Quả nhiên là vậy.

Ôn Giản Ngôn căng da đầu, chậm rãi xoay người nhìn về phía con đường dài uốn lượn trước mắt.

Con đường kéo dài về phía bóng tối không thể nhìn thấy điểm cuối ở đâu.

Tuy nhiên bây giờ ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước thì dường như không còn sự lựa chọn nào khác.

Phải làm sao đây, hắn thấy hơi hối hận rồi.

Ôn Giản Ngôn siết chặt giá nến lạnh lẽo trong tay, sắc mặt trắng bệch khó khăn nuốt nước miếng. Đoạn hắn xoay người, tiếp tục men theo con đường uốn lượn dưới chân tiến về phía trước

Khi không còn bất kỳ dấu hiệu nào, dường như thời gian và khoảng cách đã mất ý nghĩa.

Ngọn nến trong tay Ôn Giản Ngôn trở thành ánh sáng duy nhất trong đêm.

Ánh nến leo lắt tưởng chừng như sẽ tắt ngúm trong giây tiếp theo.

Nhiệt độ bên cạnh cũng ngày càng lạnh, hệt như một con dao nhỏ cứa vào da thịt lộ ra bên ngoài, cái lạnh thấu xương từ dưới bàn chân dâng lên.

Chẳng biết đã đi bao lâu, cảnh tượng trước mắt cuối cùng cũng thay đổi. Phía cuối con đường đen kịt xuất hiện một mảnh nghĩa địa hoang vu, đường nhỏ quanh co khúc khuỷu kéo dài về phía nghĩa đĩa, rất nhanh đã biến mất ở trong đó.

Xung quanh không có lấy nổi một chút hơi người, âm u thảm đạm. Bốn bề là những gò mộ nổi lên, ngôi nào ngôi nấy mọc cỏ um tùm, không khí thoang thoảng thứ mùi hôi thối, xen lẫn trong đó là mùi tro hương chưa cháy hết.

Trong bóng tối liếc mắt không thể nhìn bên cạnh, nghĩa trang trước mặt có vẻ đặc biệt âm trầm ma quái.

“…”

Đứng giữa vô số ngôi mộ, Ôn Giản Ngôn cảm thấy sau lưng nổi đầy da gà, lòng bàn tay nắm chặt giá nến chảy đầy mồ hôi lạnh.

Thực sự…

Hắn không thể quay lại sao?

Hắn lại ngoảnh đầu nhìn về phía sau.

Không biết con đường nơi hắn vừa đứng đã biến mất từ lúc nào, thứ duy nhất còn sót lại là một ngôi mộ lớn sừng sững ngay sau lưng hắn.

Cứ như…

Cứ như bản thân vừa mới bước ra từ ngôi mộ này.

Ôn Giản Ngôn bị trí tưởng tượng của chính mình dọa sợ, lông tơ khắp người dựng đứng.

Không sợ không sợ không sợ không sợ!

Hắn đếch sợ hãi chút nào hết!

Ôn Giản Ngôn đứng đờ ra, đáy lòng liên tục thôi miên chính mình.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Đệt, streamer tái cả mặt luôn, có thể thấy rằng hắn đang rất sợ.”

“Thương ghê. Rõ ràng là kẻ nhát gan nhất nhóm nhưng luôn gặp phải độ khó cao nhất, đúng là bé cưng số khổ.”

“Cười chết tôi mất, có thật không vậy? Tôi còn tưởng rằng thân là streamer kỳ cựu đạt trình độ này sẽ không còn sợ hãi nữa…”

Xuất phát từ sự đồng tình, phòng livestream của Ôn Giản Ngôn bắt đầu vang lên âm thanh leng keng đánh thưởng.

Vài giây sau, cuối cùng Ôn Giản Ngôn cũng lấy lại tỉnh táo.

Hắn rời tầm mắt và nhìn xung quanh nghĩa trang một vòng, sau đó chợt ngẩn ra.

Mặc dù hầu hết mộ phần đều chìm ở trong bóng tối, song vẫn có thể nhìn thấy một cách mơ hồ.

Tuy nhiên vài ngôi mộ hoang gần Ôn Giản Ngôn nhất lại được ánh nến yếu ớt chiếu vào, trước những ngôi là tấm bài vị màu xám toả ra khí tức lạnh lẽo, phía sau bài vị có đặt một bức di ảnh, phía trước di ảnh bày một lư hương và đồ cúng thối rữa…

Ôn Giản Ngôn như chợt hiểu ra gì đó, đoạn xoay người nhìn ngôi mộ sau lưng mình.

Mặc dù thoạt nhìn ngôi mộ phía sau rất giống với những ngôi mộ xung quanh, song vẫn còn thiếu một cái gì đó…

Lư hương trước bia mộ biến mất, phía trước vốn nên đặt di ảnh nhưng lại trống không.

Ôn Giản Ngôn sửng sốt, cúi đầu nhìn bức di ảnh mà mình lấy được ở trong bức tranh thứ ba.

Chẳng lẽ…

Hắn do dự một hồi, cuối cùng quyết định thử xem thế nào.



Dù sao bây giờ con đường trở về đã biến mất, điều Ôn Giản Ngôn có thể làm vào lúc này là đập nồi dìm thuyền, thử hết tất cả mọi cách mà mình có thể nghĩ ra.

Sau khi hạ quyết tâm, Ôn Giản Ngôn liền cúi xuống đặt bức di ảnh vào sau bài vị.

Ngay khi đặt xong, dị biến xảy ra!

Ngôi mộ vốn đang nhô cao trước mặt đột nhiên chuyển sang màu đen và bị bao trùm, sau đó hoàn toàn sụp đổ!

“…!”

Ôn Giản Ngôn bị dọa giật mình, nhịn không được hít hà một hơi, đoạn lùi về phía sau một bước.

Sau khi ngôi mộ sụp đổ, con đường quanh co khúc khuỷu lại xuất hiện. Cách con đường nhỏ không xa là cánh cổng chính của tứ hợp viện trong trí nhớ, hai bên trái phải trước cổng có treo hai ngọn đèn lồng, một bên màu đỏ một bên màu trắng.

Cảnh tượng quen thuộc đến độ khiến Ôn Giản Ngôn suýt nữa mừng đến phát khóc.

“…!”

Con đường trở về đã xuất hiện!

Trông thấy cảnh này, Ôn Giản Ngôn lập tức nâng cao tinh thần.

Bất kể điều gì xảy ra tiếp theo thì hắn cũng đã thoát khỏi trạng thái cùng đường, chuyện này đúng là khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái.

Tuy nhiên còn chưa mừng được bao lâu, Ôn Giản Ngôn chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Hắn đột ngột dừng bước, ngước mắt nhìn về phương xa như đang dò xét.

Cách đó không xa, tứ hợp viện tọa lạc ở cuối con đường cũng không giống hẳn như trong ký ức.

Lúc hắn rời đi, hai chiếc đèn lồng màu đỏ và trắng treo hai bên cửa đã tắt mới phải, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy màu sắc nguyên bản dưới lớp bụi xám. Mà hiện tại…

Hai chiếc đèn lồng không biết sáng từ khi nào, một bên toả ra sắc máu đỏ tươi quỷ dị, một bên toả ra sắc trắng ảm đạm u âm. Đèn lồng khẽ đung đưa trong đêm khiến người ta sinh ra dự cảm chẳng lành.

Đèn… được thắp sáng?

Vì sao?

Là ai đã thắp sáng nó? Và nó dùng để làm gì?

Một cảm giác bất an mãnh liệt sinh ra từ tận đáy lòng rồi chạy dọc sống lưng. Dưới lòng bàn chân ớn lạnh.

Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm tứ hợp viện cách đó xa, ánh mắt lóe sáng cảnh giác lùi về phía sau…

“Xèo xèo!”

Đột nhiên, âm thanh thiêu đốt kịch liệt quen thuộc vang lên!

Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt, bất giác cúi đầu nhìn lòng bàn tay.

Chỉ thấy ngọn nến cố định trên giá nến kia đột nhiên bốc cháy mãnh liệt, sáp nến màu trắng tan chảy, nháy mắt đã rút ngắn hơn một tấc.

Thường thì chỉ có đúng một trường hợp mới xảy ra loại chuyện này!

“Bịch bịch!”

Đột nhiên ở trong phần mộ sau lưng có tiếng bước chân dồn dập, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trước mắt!

Tiêu rồi!

Ôn Giản Ngôn thậm chí không có thời gian quay đầu nhìn lại, chỉ đành cắn răng mau chóng nhào về phía tấm di ảnh phía sau bài vị…

Nhưng kỳ lạ là, cho dù di ảnh đã bị hắn cầm trong tay thì con đường nhỏ xuất hiện sau khi nấm mồ sụp đổ và cánh cổng tứ hợp viện ở cuối con đường vẫn chưa biến mất.

“Bịch bịch bịch bịch bịch…”

Tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần, gần như chỉ trong nháy mắt đã vọt tới sau lưng hắn.

Ôn Giản Ngôn sởn da gà, quay phắt đầu nhìn lại…

Một giây sau, khung cảnh đáng sợ xuất hiện trước mặt hắn.

Bốn người khiêng một chiếc kiệu đỏ tươi đang dùng tốc độ kinh khủng chạy về phía này. Theo khoảng cách ngày càng gần, nương theo ánh nến mà Ôn Giản Ngôn có thể nhìn thấy bốn gã kiệu phu thực ra lại là người giấy… Trên từng khuôn mặt trắng bệch của chúng đều được dán hai chấm đỏ quỷ dị, khoé môi vểnh lên để lộ nụ cười cứng ngắc đáng sợ.

Và trên tay chúng cũng đang khiêng một chiếc kiệu bằng giấy!

Mang theo nụ cười quái dị, cả bốn người giấy lao nhanh về phía của Ôn Giản Ngôn.

“!!!”

“Phù.”

Ánh nến trong tay bị thổi tắt.

Trong bóng tối, đồng tử của Ôn Giản Ngôn đột nhiên co rụt. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì đã cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt lập tức bị màu đỏ tươi bao phủ, một mùi máu tươi nồng nặc thối rữa ập đến!



Dưới tác động mạnh, Ôn Giản Ngôn cảm thấy hình như mình đã ngất vài giây… hoặc vài phút.

Hắn chớp chớp mắt, phải mất mấy giây mới nhận ra rằng mình vẫn còn sống.

Chờ… Chờ đã…

Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra?

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Ôn Giản Ngôn chớp mắt vài cái. Đầu tiên là cảm thấy tầm mắt mình bị màu đỏ tươi bao phủ, sau đó hắn lập tức nhận ra rằng mình đang lắc lư, quả thực cứ như…

Đang ngồi trong kiệu.

Hắn chần chừ vài giây, đoạn giơ ngón tay vô thức chạm vào mặt mình.

Cảm giác vải vóc quen thuộc và toả ra mùi máu tanh nồng nặc.



“…”

Tệ thật.

Thật sự quá tệ.

Trán Ôn Giản Ngôn đổ mồ hôi lạnh. Hắn cẩn thận vén một góc khăn trùm đầu lên, lén lút nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài cũng là một mảnh đỏ tươi.

Chính xác thì là bên trong kiệu giấy!!

Ngay khi một góc của khăn trùm đầu được nhấc lên, bóng tối mang theo cảm giác kinh khủng quen thuộc ập đến từ mọi hướng. Ôn Giản Ngôn lúc này mới nhớ ra rằng mình không có nến trong tay nên vội vàng buôn khăn voan xuống, mặc cho khăn đỏ che kín mặt mình.

Cảm giác nguy hiểm phai mờ.

Quả nhiên theo một ý nghĩa nào đó thì khăn trùm đầu cũng có thể chống lại mối nguy hiểm đến từ hắc ám.

“…”

Ôn Giản Ngôn ngồi thẳng sống lưng trong kiệu, ngón tay cuộn tròn siết chặt đặt trên đầu gối.

Từ khe hở dưới khăn trùm đầu, hắn có thể thấy rõ quần áo trên người đã biến thành hỉ phục chói mắt lúc nào không hay. Hệt như nữ thi nằm trong quan tài khi trước, hơn nữa… Không hiểu vì sao, vẻ ngoài hắn đã kích hoạt sau khi tiến vào phó bản cũng biến mất.

Dưới lớp vải đỏ tươi là cơ thể đàn ông của Ôn Giản Ngôn.

Không đúng… thật sự có điều gì đó không đúng ở đây.

Hai bên thái dương của Ôn Giản Ngôn đổ đầy mồ hôi, thế nhưng hắn vẫn ngồi yên tại chỗ.

Hắn hít một hơi thật sâu buộc mình phải bình tĩnh lại.

Cho dù thế nào thì cũng phải thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.

Gần như là ngay lập tức, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng mở giao diện livestream của mình.

Tiếc là, trước sự ngỡ ngàng của hắn… toàn bộ giao diện gần như biến thành màu xám.

Cửa hàng không thể mua đồ và đạo cụ không thể sử dụng.

Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt.

Kiệu giấy lắc lư. Xuyên qua lớp giấy màu đỏ mỏng manh có thể nghe thấy tiếng chân vội vàng của đám người giấy.

“Bịch bịch bịch bịch…”

Gấp gáp đơn điệu, văng vẳng trong bóng tối tĩnh mịch khiến lòng người căng thẳng.

Lúc này Ôn Giản Ngôn mới chợt nhớ ra.

Nếu không có gì bất ngờ, trên bức di ảnh đặt sau bài vị bởi vì phải chịu ảnh hưởng đến từ bức tranh thứ ba, cho nên khuôn mặt in trên di ảnh chính là của hắn.

Nói cách khác…

Ôn Giản Ngôn nhìn chòng chọc bàn tay nắm chặt đặt trên đầu gối, trán túa mồ hôi.

Bây giờ xem ra, hẳn là hắn đã thay thế nữ thi trước đó trong bức họa thứ ba và trở thành một thành viên mới trong tứ hợp viện…

Ngay khi Ôn Giản Ngôn đang căng thẳng cực độ từ cơ thể đến thần kinh…

Thình lình, một bàn tay lạnh lẽo không hề báo trước từ trong bóng tối thò ra đặt ở trên thắt lưng hắn. Cách lớp vải vóc mỏng manh, nhiệt độ lạnh lẽo đáng sợ hệt như người chết thấm vào trong da làm da đầu hắn tê rần.

“A a a a a!!”

Dưới cơn hoảng loạn, Ôn Giản Ngôn hét thất thanh.

Giống như con mèo bị đạp phải đuôi, chàng trai khom người nhảy dựng, vô thức vung tay về sau! Động tác nhanh gọn chuẩn xác, gần như là chẳng có chút lưu tình, toàn thân vùng vẫy dữ dội.

“… Hự.”

Tiếng rên trầm thấp vang bên tai.

Hơi quen thuộc.

“…!” Trong cơn hoảng loạn mãnh liệt, mặc dù đầu óc Ôn Giản Ngôn vẫn hỗn loạn nhưng động tác vùng vẫy đã hơi khựng lại.

Lợi dụng sơ hở, khuỷu tay của hắn bị một bàn tay lạnh băng nắm chặt.

Giây tiếp theo, một tồn tại vô hình nào đó lợi dụng tình thế mà trói hắn lại khiến cơ thể hắn không thể cử động.

Vặn nhát nào chặt nhát nấy.

Tay và chân hắn đều bị trói lại, bị một cơ thể nặng nề lạnh lẽo dồn vào không gian nhỏ hẹp.

Ôn Giản Ngôn: “!!!”

Hắn lại vô thức vẫy vùng.

Bên trong kiệu giấy đỏ tươi chật hẹp rơi vào hỗn loạn. Tiếng thở hổn hển lộn xộn bị phóng đại, lồng ngực chàng trai phập phồng dồn dập, bên cạnh hắn là một cơ thể cường tráng khác. Bắp thịt trên tứ chi Ôn Giản Ngôn căng cứng, hệt như con cá còn sống đang giãy đành đạch chờ đợi thời cơ trốn thoát.

“Đừng động.”

Cách lớp khăn voan đỏ tươi đung đưa, tầm nhìn của hắn bị mờ, giọng nói trầm thấp không vui của người đàn ông kề sát bên tai, quanh quẩn ở trong kiệu giấy nhỏ hẹp.

Vu Chúc cúi người gia tăng sức ép, giữ chặt chàng trai nhân loại trước mặt. Đoạn lạnh lùng hỏi:

“Cậu chạy cái gì?”

Editor có lời muốn nói:

Mọi hôm ai đó xuất hiện không bằng cả người qua đường, tự dưng phó bản này được tăng đất diễn nên hơi không quen (=v=)

Hết chương 242

 

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.