Chương trước
Chương sau
 

 

Bên trong cửa hàng.

“!”

Thình lình, đồng tử Mộc Sâm bỗng co rút lại, gã bất giác cúi đầu nhìn xuống tay mình.

Dưới ánh đèn dầu ảm đạm, sợi tơ màu đỏ mỏng manh không ai nhìn thấy quấn trên ngón út bỗng căng lên và run rẩy kịch liệt. Phía trên phản chiếu ánh sáng đứt quãng, giống như bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo đi, tựa hồ ngay giây tiếp theo sẽ bị chia năm xẻ bảy đứt lìa.

Ngón út run rẩy dữ dội, làn da tái nhợt in hằn dấu vết đỏ tươi ngày càng sâu đậm..

???

Gì vậy???

Một tia khiếp sợ xẹt qua đáy mắt Mộc Sâm, gã gần như không dám tin vào mắt mình.

Ngay cả lần trước thất bại thì gã cũng chưa từng thấy tình huống như vậy bao giờ… Không chỉ đơn thuần là sức mạnh bị tiêu tán, dây tơ tan rã, dường như bên ngoài còn có một loại sức mạnh kinh khủng có thể ảnh hưởng đến gã!

Mộc Sâm quay đầu nhìn thiếu nữ gần đó bằng ánh mắt khó tin.

Đối phương vẫn còn hôn mê bất tỉnh, đầu cúi gằm xuống, bất động dựa lưng vào quầy, thoạt nhìn mảnh mai yếu ớt và không hề có năng lực phản kháng nào.

Tại sao lại như vậy?!

Đồng thời, trong không gian hư ảo giữa thực và mơ.

“…”

Vu Chúc thoáng khựng lại, đầu ngón tay tái nhợt nắm chặt con bọ đang hoảng sợ và quằn quại kia, khoảng cách y nghiền bẹp nó chỉ còn một ly.

Y quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn dựa lưng vào quầy:

“Vì sao?”

“Xin hãy tin tôi, tôi giữ nó lại là có lý do!”

Ôn Giản Ngôn vịn quầy thu ngân đứng dậy.

Hắn nói rất nhanh, lúc nói hai mắt vẫn nhìn chằm chằm động tác của Vu Chúc, chỉ sợ đối phương bất cẩn nghiền chết con bọ: “Tất cả những điều tôi làm đều vì thuận lợi leo lên tầng năm hoàn thành nhiệm vụ của Ngài, hết thảy chỉ là kế sách tạm thời.”

Vu Chúc cụp mắt, sâu trong cặp mắt vàng óng phản chiếu ánh nến nhảy nhót: “Cho nên cậu biết công dụng của nó phải không?”

Ôn Giản Ngôn thoáng ngừng thở.

Hắn ý thức được sự nguy hiểm tiềm ẩn sau câu hỏi này, nhưng súng đã lên nòng, Ôn Giản Ngôn chỉ đành khai báo sự thật. Hắn cắn răng, căng da đầu thừa nhận: “Phải ạ.”

Vu Chúc đứng yên tại chỗ, thờ ơ vân vê con nhện yếu ớt kia, dùng ngữ điệu bình tĩnh hỏi: “Vậy sau này cậu tính xử lý nó thế nào?”

Đến rồi.

Đáy lòng Ôn Giản Ngôn chùng xuống.

Câu trả lời tất nhiên sẽ là: Sử dụng phòng livestream Ác Mộng để giải quyết nó.

Tuy nhiên đây cũng là điều Ôn Giản Ngôn tuyệt đối không thể nói cho Vu Chúc. Nếu đối phương biết được chuyện này, vậy thì giao dịch giữa hắn và Ác Mộng sẽ bại lộ, trò gián điệp hai mang nguy hiểm của hắn sẽ thất bại. Quan hệ hợp tác giữa họ vốn đã tràn ngập nguy hiểm, đặc biệt dưới tiền đề Ôn Giản Ngôn là kẻ hai mang.

Về phần những dục niệm tạm thời chưa bị đối phương khống chế rõ ràng, tất cả đều quá nguyên thủy và dã man, dục vọng cùng với ham muốn đói khái trói buộc, không hề ấm áp cũng không đơn thuần, trái lại bởi vì bản chất chủ thể tàn ác mà có vẻ đặc biệt đen tối và tràn đầy tính chất bạo lực. Một khi thật sự bị loại dục vọng xấu xa nào đó xúc tác, kích phát, làm cho đối phương “nhận ra” phương thức thỏa mãn, vậy thì ác quả hắn gieo trước kia sẽ dùng phương thức kinh khủng vượt qua sức chịu đựng của nhân loại bùng phát.

Ôn Giản Ngôn không chắc mình có thể chịu nổi cái giá ấy không.

So với điều này… cái chết thậm chí còn là lựa chọn tốt hơn.

Lợi dụng khoảng cách nhận thức giữa hai bên, Ôn Giản Ngôn chỉ là vừa vặn lừa gạt một vài “quyền bình đẳng” giả tạo. Tuy nhiên loại bình đằng này được xây dựng trên quan hệ lực lượng mong manh và mất cân bằng, loại quan hệ cực kỳ không ổn định ấy gần như có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.

Như thể dưới lớp băng mỏng manh kia ẩn chứa nham thạch nóng cháy đủ để cắn nuốt hết thảy, một khi trượt chân rơi xuống nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.

Phải nói rằng, mặc dù Vu Chúc thiếu thốn cực điểm ở phương diện nhận thức, nhưng y lại có trực giác nhạy bén tựa như dã thú ở vài vấn đề cực kỳ quan trọng.

Tuy Vu Chúc và Ác Mộng trái ngược nhau song cả hai đều đáng sợ như nhau. Nếu hắn muốn đùa bỡn hai con quái vật khổng lồ này cùng một lúc, e là sau này hắn vẫn phải cẩn thận hơn mới được.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Ôn Giản Ngôn đã điều chỉnh xong nhịp tim hỗn loạn của mình.



Hắn ngước mắt lên nhìn đối phương, phân tích rõ ràng mạch lạc:

“Độ khó của mỗi tầng tăng lên rất nhiều, chỉ mới tầng hai mà độ nguy hiểm đã tăng đến mức khó tưởng tượng nổi. Mặc dù đồng đội của tôi miễn cưỡng vượt qua mấy đợt công kích, dựa vào may mắn ít ỏi không diệt toàn đoàn, nhưng về cơ bản, thực lực trong đội đã đang trên bờ cạn kiệt. Nếu bị mắc kẹt ở tầng thứ ba cùng họ, tỷ lệ thành công của tôi e là sẽ thấp.”

Hắn dùng chất giọng vô cùng bình tĩnh, gần như tàn nhẫn nói ra sự thật.

“Lợi dụng năng lực của streamer này, tôi có thể tạm thời chiếm được lòng tin của đối phương, Lợi dụng lòng tin, tôi có thể vượt qua tầng ba.”

Nói cách khác, Ôn Giản Ngôn tính tạm thời gia nhập tiểu đội của Đường Quất Tử, biến họ thành bia đỡ đạn cho hắn ở tầng ba.

“Cậu không lo rằng mình sẽ biến thành công cụ của họ?”

Vu Chúc đứng yên nhìn Ôn Giản Ngôn chăm chú.

Ngọn đèn dầu bập bùng cháy, ánh sáng yếu ớt hắt lên khuôn mặt nhân loại quá mức hoàn mỹ của y, dễ dàng khiến cho người ta quên mất sự tồn tại khác thường ẩn dưới khuôn mặt bình thản này.

“Bọn họ không nỡ.” Ôn Giản Ngôn khẽ cười.

Khi nói ra những lời ấy, thái độ của hắn thành thạo điêu luyện đến gần như kiêu ngạo. Nét mặt bình tĩnh, sâu trong con ngươi ẩn chứa một chút ý vị sâu xa mê hoặc: “Giá trị của tôi rất cao, làm bia đỡ đạn thì quá lãng phí, bọn họ sẽ nhanh chóng hiểu được điều này.”

Phút chốc, ánh mắt Vu Chúc loé lên, yết hầu chuyển động trong nháy mắt. Y tiếp tục hỏi:

“Cậu không sợ chuyện bất ngờ?”

“Đương nhiên sợ chứ.”

Ngạc nhiên thay, Ôn Giản Ngôn lại thẳng thắn thừa nhận.

Hắn lại tiến về phía trước một bước, bất giác đã đến gần chỗ Vu Chúc.

Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên, đôi môi màu nhạt khẽ nhếch để lộ một nụ cười nhẹ:

“Nhưng mà, không phải còn có Ngài sao?”

“Chỉ cần qua được tầng ba thì tôi chỉ cách tầng năm một tầng cuối cùng, mục tiêu ở ngay trước mắt… Tôi tin đến lúc đó Ngài sẽ không buông tay mặc kệ tôi đâu đúng không?”

Chàng trai mỉm cười, bất kể ánh mắt hay dáng vẻ đều lộ một chút ý vị ngọt ngào mềm mại.

Đôi mắt nhạt màu trong suốt dưới ánh đèn, tựa như kẹo cứng đang dần tan chảy, ấm áp, thân mật và nhớp nháp.

“… Chúng ta là đối tác mà.”

*

Bên trong cửa hàng.

Mộc Sâm cả kinh cúi đầu nhìn ngón tay mình.

Không biết từ khi, cảm giác đau đớn kịch liệt dần chậm lại, vết dây hằn đỏ cũng tiêu tan. Sợi tơ mỏng manh tưởng sắp đứt đoạn cũng dần trở nên rắn chắc, hết thảy dường như đều đang khôi phục bình thường.

Gã hoảng sợ nhìn Ôn Giản Ngôn ngồi dưới đất.

Đối phương vẫn cúi đầu ngồi tại chỗ, tựa hồ không biết gì cả.

Vì sao gã lại dần lấy được quyền kiểm soát?

Chuyện gì vừa xảy ra?

Mộc Sâm nhíu mày, cảm giác bản thân tạm thời chưa thể lý giải những gì xảy ra ban nãy.

“Hey, Mộc Sâm, anh đứng đực mặt ra đấy làm gì?”

Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu của Quất Tử Đường.

Gã sửng sốt quay đầu nhìn về phía âm thanh. Chỉ thấy đối phương đang mất kiên nhẫn nhìn mình chằm chặp, ngón tay chỉ vào chiếc đồng hồ cũ treo trên đỉnh đầu: “Anh không nhìn thời gian sao?”

Thời điểm đội ngũ đầu tiên tiến vào cửa hàng và thắp đèn dầu, mười lăm phút đếm ngược sẽ được bắt đầu.

Đếm ngược kết thúc, bóng tối bủa vây, nếu lúc đó tiểu đội khác không kịp tiến vào tầng này sẽ bị đào thải, đồng thời tầng lầu sẽ bắt đầu lượt thử thách mới.

Trên mặt đồng hồ, kim phút đang chậm rãi di chuyển về phía số 12, điều này có nghĩa còn một phút nữa là đêm giáng xuống, “khách hàng” sắp đến cửa.

“Đội trưởng, vậy cô ấy phải làm sao?”



Một thành viên trong nhóm cúi đầu nhìn Ôn Giản Ngôn ngồi trước quầy, hỏi.

Quất Tử Đường quay đầu nhìn Mộc Sâm:

“Cho nên, chứng nhận của anh đã kết thúc chưa? Cô ấy có phải nhà tiên tri không?”

Mộc Sâm vừa mới khoe khoang “sẽ sớm xong thôi” chậm rãi lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ: “Xin lỗi, tạm thời chưa…”

Gã còn chưa kịp nói hết thì Quất Tử Đường đã tỏ vẻ mất hứng:

“Được rồi, khi nào có kết quả thì báo cho tôi.”

Cô khoát tay, ý bảo gã câm miệng lại, sau đó hất cằm với đội viên của mình:

“Mang vào trong quầy.”

Thiếu nữ mỉm cười quan sát Ôn Giản Ngôn đang ngủ say trước mặt: “Một chị gái xinh đẹp như này, bất kể có phải là nhà tiên tri hay không cũng không thể chết sớm nha.”

Mộc Sâm tự biết bản thân đuối lý, lập tức ngậm miệng.

Chẳng bao lâu sau, bóng tối ập đến.

Bóng tối vô biên bao phủ hết thảy bên ngoài cửa kính, như là bước vào thế giới bên kia, không ánh sáng nào có thể xuyên thấu qua nó, chỉ có đèn dầu ở trong cửa hàng khẽ đung đưa, miễn cưỡng soi sáng khu vực cửa hàng trước mặt.

Nhưng…

Khác tầng một và tầng hai, các cửa hàng trên tầng ba không có kệ.

Thay vào đó bày trí một đống tranh quỷ dị.

Bên trong cửa hàng rộng lớn bày biện những bộ bàn ghế đỏ tươi, vách tường xung quanh treo đầy tranh vẽ, khung tranh và cuộn trục đều có kết cấu như đồ nội thất, toả ra tín hiệu không rõ nồng đậm.

Mỗi một bức tranh là một chân dung.

*

Vu Chúc cụp mắt, ánh nến nhảy nhót hắt lên mặt y, đầu ngón tay y vẫn nắm con nhện đang giãy dụa, chẳng biết nghe lọt được bao nhiêu lời hoa ngôn xảo ngữ của Ôn Giản Ngôn.

Thời gian chờ đợi yên tĩnh và kéo dài. Mặc dù vẻ mặt của Ôn Giản Ngôn vẫn không thay đổi, song đáy lòng đã bắt đầu luống cuống.

Cuối cùng Vu Chúc cũng mở miệng.

“Tùy cậu.” Y nói.

Vu Chúc buông tay ra, ngón tay thon dài tái nhợt khép lại đặt con nhện đang hấp hối vì tra tấn lên quầy. Tuy rằng đã thoát khỏi sự khống chế của khí tức đáng sợ, nhưng con nhện vẫn không nhúc nhích, chỉ nằm run rẩy tại chỗ không dám tự tiện bỏ chạy.

Ôn Giản Ngôn chớp mắt, đáy lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra Vu Chúc vẫn chấp nhận lời giải thích của hắn.

Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không… Dường như tâm trạng đối phương tốt lên một cách vi diệu?

Vu Chúc khẽ cúi người, đôi mắt vàng óng tựa như mặt hồ phẳng lặng, lại tựa như vực sâu không thấy đáy, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của chàng trai đối diện. Y giơ tay lên, nhẹ nhàng ấn vào một bên cổ hắn.

Ngón tay của y vô cùng lạnh lẽo, chạm vào làn da mềm mại ấm áp của con người thì có chút rùng mình.

Chàng trai tựa hồ có ý muốn lùi bước, nhưng khi hắn chuẩn bị làm vậy thì bỗng dừng lại, ngoan ngoãn đứng yên để y giữ mình trong lòng bàn tay.

Ôn Giản Ngôn nương theo lực đạo, ngửa đầu lên nhìn Vu Chúc.

Đầu ngón tay y vuốt ve khớp nối giữa cổ và quai hàm, cảm nhận dòng máu chảy dưới làn da mềm mại. Đoạn, Vu Chúc khẽ nheo mắt, cánh môi nhếch lên để lộ nụ cười khoái trá và hàm răng sắc nhọn trắng tinh:

“Cậu biết gọi ta như thế nào đấy.”

Và lần tới, y sẽ thu chút phí nhỏ làm thù lao.

“Ta rất mong chờ.”

Vu Chúc nỉ non.

Hết chương 230

 

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.