Ôn Giản Ngôn nhìn chòng chọc chiếc đĩa đồng nhỏ trong tay, đoạn cúi đầu cẩn thận ngửi thử.
Mùi mỡ xác chết ôi thiu xen lẫn một chút ngọt ngấy quen thuộc, ngoài ra hình như còn có thêm vài mùi khác. Giống như máu để lâu ngày, nồng nặc tanh hôi.
Phía trên có một bấc đèn bằng bông, hiển nhiên là được dùng để bắt lửa.
So với đĩa dầu đèn màu trắng đục trước đây, đĩa dầu đèn này có vẻ càng quái dị hơn, khắp nơi tản ra ý vị chẳng lành.
Sau khi nhìn thấy thứ mỡ đỏ tươi được đựng trong đĩa đồng nhỏ, Đồng Dao không khỏi sửng sốt:
“Thứ này… dùng để làm gì?”
“Em không biết nữa.”
Ôn Giản Ngôn lắc đầu, cũng không tìm thấy chút manh mối nào.
Việc tùy tiện sử dụng đạo cụ trong phó bản khi không biết gì là điều rất thiếu khôn ngoan. Mặc dù hiện tại Trương Vũ đang trong trạng thái nguy kịch nhưng Ôn Giản Ngôn cũng không định vội vàng khám phá công dụng của đĩa dầu đèn.
Tốt nhất là xem những tờ tiền khác có thể trao đổi được những thứ gì trước khi đưa ra quyết định.
Ngay sau đó, hắn lần lượt bỏ hai tờ tiền Âm Phủ còn lại vào trong hộp.
Tờ tiền Âm Phủ bình thường đổi được một chiếc chìa khóa bằng đồng rỉ sét. Sau khi cầm lấy chìa khoá, Ôn Giản Ngôn bỏ nốt tờ tiền Âm Phủ đỏ tươi in mặt người chết vào hộp.
Chẳng mấy chốc, tiếng cào “sột soạt” khiến da đầu người nghe tê rần vang lên. Không biết có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1886991/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.