Chương trước
Chương sau
 

Phía sau, ngọn đèn dầu đung đưa tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu sáng gian hàng có diện tích nhỏ.

Những chiếc áo mỏng được nâng lên trên đỉnh đầu, trở thành rào cản duy nhất ngăn trở ánh sáng và bóng tối, mong manh đến độ không thể chịu nổi một đòn.

Mọi người đang phải hứng chịu áp lực tinh thần cực cao, thế nhưng họ cũng không thể làm gì, chỉ có thể giữ nguyên tư thế hiện tại, nín thở và lặng lẽ đợi chờ.

Qua lớp cửa kính khép kín, có thể ngửi thấy mùi thối nồng nặc xộc vào qua khe cửa.

Bên tai là sự tĩnh lặng.

Đột nhiên, tiếng đế giày cọ sát mặt đất vang lên khiến tim ai nấy đều nhảy vọt lên cổ họng, huyết dịch chảy xiết, cơ bắp theo bản năng thắt chặt, bọn họ gần như không kiềm chế được xung động muốn chạy trốn…

Ngay giây sau, tiếng bước chân ngoài cửa lại truyền đến.

“Cộp cộp cộp…”

Âm thanh lần này đã trở nên nhỏ hơn và xa dần…

Nói cách khác, “người” trước cửa tựa hồ đã xoay lưng và đi về một hướng khác.

Sau khi nhận ra điều ấy, bả vai Kỳ Tiềm đều đột nhiên buông lỏng, dù rằng vẫn giữ nguyên tư thế giơ quần áo lên, song toàn thân gã lại thả lỏng.

Gã chớp mắt, lau sạch mồ hôi lạnh trên tay sắp rơi xuống mắt.

Vừa rồi gã đã đánh cuộc một phen.

Dù sao kích hoạt thiên phú tiên tri cũng cần thời gian, hơn nữa nguy hiểm bên ngoài đã tới quá gần, không ngờ lại thành công thật…

“Mọi người giữ nguyên tư thế, đừng ai nhúc nhích.”

Sau lưng truyền đến giọng của Đồng Dao: “Tôi đứng đằng sau sẽ giúp mọi người cố định quần áo.”

Cô nhanh chóng đổi băng keo siêu dính từ cửa hàng hệ thống, đoạn nhanh chóng bước qua, nhân lúc mọi người vẫn đứng trong tư thế bất động, cô cố định tất cả quần áo, dính chúng lên trên ván cửa.

Rất nhanh, một bức rèm cửa ghép từ quần áo hình thành, chắn kín toàn bộ cánh cửa thuỷ tinh.

Sau khi xác nhận không hở chỗ nào, mọi người mới dám thở phào một hơi, buông tay ra rồi thoáng lùi xa cửa.

Tiếng bước chân ngoài cửa đã biến mất, chỉ còn lại sự tĩnh lặng vô biên.

Sau khi nhận thấy nguy hiểm tạm thời biến mất, cuối cùng biểu cảm căng thẳng trên mặt An Tân cũng biến mất, dáng vẻ cà lơ phất phơ cùng cái miệng dẻo quẹo trước đó được khôi phục: “Ui cha, lúc nãy tôi thấy hơi lo lắng thật.”

Anh ta vừa nói vừa nhìn Ôn Giản Ngôn bên cạnh, cười tủm tỉm tiến lại gần:

“Thấy chưa, tôi đã nói rồi, chỉ cần đội trưởng ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Ánh đèn mờ nhạt hắt lên sườn mặt trắng nõn của đối phương, khiến cho ngũ quan vốn đã xuất sắc càng thêm tuyệt trần. Hàng lông mi dài như được phủ lớp phấn vàng, sâu trong đôi mắt hổ phách lấp lánh những tia sáng vụn.

Hắn quay đầu, đăm chiêu nhìn ngọn đèn dầu đặt ở trên quầy cách đó không xa.

Tuy nhiên chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nước mắt trên mặt đối phương đã biến mất tăm mất tích, vẻ đẹp mong manh, mềm mại, yếu đuối tựa như nhành hoa mảnh mai bị biểu cảm thâm trầm thay thế.

An Tân không khỏi sững người trong giây lát.

Một giây sau, người kia nghe thấy giọng của anh ta, quay đầu nhìn lại.

“Dạ.” Thiếu nữ nhoẻn cười với anh, sâu trong đôi mắt ấm áp là niềm vui sống sót sau kiếp nạn, cùng với sự vui vẻ và ngượng ngùng thật trân:

“Xin lỗi, vừa rồi tôi bị dọa hết cả hồn… khiến mọi người cười chê rồi.”

“…”

Mặt của Tô Thành co giật.

Cứu con…

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“…”

“Tôi chỉ muốn nói một từ thôi: Hừ”

“Tôi dám cá là hắn đã nhìn ra tác dụng của ngọn đèn này, hành động của Kỳ Tiềm cũng hoàn toàn bị hắn khống chế, bây giờ còn giả bộ yếu đuối ở đây… Hừ!”

“Hừ!!!”

“Má ơi! Người đẹp rơi nước mắt cũng đẹp.”

Thấy đối phương cười rạng rỡ với mình, An Tân lập tức ném phăng cảm giác bất thường vừa vụt qua lên chín tầng mây, lắc đầu nguầy nguậy.

“Hơn nữa lúc nãy em làm rất tốt.”

Gặp phải tình căng thẳng như vậy, nhưng khi Kỳ Tiềm vừa dứt lời, vị thiếu nữ mong manh vừa mới còn khóc hoa lê đái vũ này lại hành động vô cùng dứt khoát, quả thực còn nhanh hơn cả anh ta.

An Tân thích gái đẹp, nhưng anh ta càng thích kiểu gái đẹp có đầu óc và hành động mau lẹ.

Anh ta khẽ cười, nhướng mày nói:

“Vả lại, cho dù thứ bên ngoài xông vào thật thì sao. Còn có tôi ở đây mà, đúng chứ?”

Ôn Giản Ngôn: “…”

Đến nước này rồi mà còn rảnh hơi trêu gái? Liêm sỉ ra chuồng gà chơi rồi chắc.

Ngoài mặt, thiếu nữ nghe vậy bèn cụp mắt xuống, tựa hồ có chút xấu hổ. Cô khẽ mím môi, ngượng ngùng vén tóc ra sau tai, thoạt nhìn càng khiến người ta thương tiếc, có thể kích phát dục vọng chở che của những người khác.

An Tân tiến lên, định nói thêm điều gì đó song lại bị Trương Vũ phía sau cắt ngang:

“Ê, An Tân, đội trưởng đang nói chuyện đó, cậu làm gì vậy?”

Cách đó không xa, Kỳ Tiềm nhíu mày nhìn chằm chằm bên này.

Dưới ánh mắt âm trầm của đối phương, An Tân rụt vai, hậm hực giơ hai tay lên bày động tác đầu hàng: “Biết rồi biết rồi, anh nói đi anh nói đi.”

Kỳ Tiềm gườm mắt nhìn anh ta một cái, sau đó mới nhìn sang chỗ khác:

“Ắt hẳn vừa rồi chỉ là đợt công kích đầu tiên, chờ sau khi thứ bên ngoài đi quanh một vòng, không ai biết được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.”

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bên ngoài lại có tiếng gào thảm thiết.

Tuy nhiên, Kỳ Tiềm đoán rằng, theo số lần tập kích gia tăng, cuộc “sàng lọc” này sẽ sớm kết thúc.

Bất luận có streamer tiên tri trợ giúp hay không, nhất định những tiểu đội còn lại chưa bị tập kích sẽ nhanh chóng đoán ra quy luật công kích, từ đó vận dụng đủ loại cách thức để ngăn cản ánh sáng rò rỉ ra ngoài.

Khi ánh đèn của tất cả các đội đều bị che khuất, thứ bên ngoài sẽ sớm mất đi sự nguy hiểm.

Nhưng Kỳ Tiềm không nghĩ phó bản sẽ dễ dàng để họ vượt qua cửa ải như vậy.

Sau đợt này, chắc chắn vẫn còn rất nhiều nguy hiểm đang chờ đợi họ.

“Bên ngoài không chỉ có bóng tối nguy hiểm, hơn nữa thứ kia vẫn còn quanh quẩn đâu đây, tạm thời chúng ta chưa có biện pháp rời khỏi cửa hàng, cho nên chúng ta phải lợi dụng thời gian còn lại trước khi cuộc tập kích tiếp theo diễn ra.”

Kỳ Tiềm nói một cách có trật tự:

“Hai người một tổ, tách ra lục soát, phát hiện manh mối thì báo cáo ngay.”

“Vâng.” Đồng Dao gật đầu, đáp lại ngắn gọn.

“Tổ sao?” Hai mắt An Tân sáng rực, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn bên cạnh: “Chi bằng chúng ta…”

Nhưng anh ta còn chưa kịp dứt lời đã bị Trương Vũ đứng cạnh cắt ngang:

“Này, An Tân, cậu với tôi cùng một tổ.”

An Tân lập tức bày vẻ ủ ê: “Hả?”

“Đi, đi, qua bên kia xem với tôi.”

Trương Vũ cất bước, choàng tay khoác vai An Tân kéo anh ta đi:

“Lúc tôi đang kéo quần áo hình như nhìn thấy có thứ gì đó đằng sau…”

“Không!” An Tân sống chết giãy dụa, khó nhọc quay đầu nhìn thiếu nữ váy trắng sau lưng, trên mặt lộ vẻ lưu luyến không rời:

“Tôi muốn cùng tổ với người đẹp cơ…!”

Dưới sự lôi kéo ép buộc của Trương Vũ, tiếng gào không cam lòng của An Tân dần biến mất, trong đó còn xen lẫn giọng nói đầy bất lực của Trương Vũ:

“Người ta là đồng đội hàng real, cậu coi cậu chen vào đội người làm gì?”

Chẳng mấy chốc, bóng dáng hai người đã khuất hẳn ở bóng tối phía sau cửa hàng, đến cả giọng nói cũng biến mất theo.

Mí mắt Ôn Giản Ngôn giật giật.

Tuy nói mục đích hắn chọn ngoại hình này là để giảm bớt tính uy hiếp của bản thân, đồng thời tạo thành tương phản với ngoại hình ban đầu. Tương phản càng lớn càng tốt, tránh cho người ta nhận ra, đương nhiên cũng để hắn có thể thuận tiện lợi dụng điểm này chèo CP với người khác, nhưng….

Không ngờ lại đụng trúng thằng chúa hề như vậy.

Đúng lúc này, Kỳ Tiềm đi tới, gã liếc mắt nhìn Ôn Giản Ngôn: “Xin lỗi, bây giờ tôi có vài việc cần phải nói riêng với đồng đội cô, không biết có phiền cô không?”

Bả vai Tô Thành lập tức căng cứng.



Ôn Giản Ngôn nheo mắt lại, cười khẽ đáp: “Tất nhiên không ngại ạ.”

Hắn xoay người, liếc nhìn Tô Thành đầy ẩn ý, sau đó mới xoay người đi về phía quầy.

Đối với cuộc trò chuyện riêng giữa Tô Thành và Kỳ Tiềm, Ôn Giản Ngôn không hề cảm thấy lo lắng.

Lúc này Kỳ Tiềm tới tìm Tô Thành nhất định là muốn điều tra về anh. Về cách kích phát tiên tri thế nào, số lần bao nhiêu, dùng hình thức gì phát động, độ chính xác đạt đến đâu…

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hợp tác, độ tín nhiệm và sự ăn ý của hai bên chưa được vun đắp, Ôn Giản Ngôn hiểu hành động đẩy hắn ra xa và cố gắng moi tin từ phía Tô Thành của Kỳ Tiềm.

Hắn bước nhanh đến chỗ quầy.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt nhìn ngọn đèn dầu bằng đồng trước mắt, hàng lông mi dài rủ xuống, bóng đen hắt trên gò má, hơn nửa khuôn mặt của hắn được ánh đèn mờ chiều vào, khoé môi nở nụ cười nhẹ.

Vì bảo đảm tính chân thực, diện mạo này giống diện mạo ban đều của hắn 40–50%. So với mặt thật, đường nét ngũ quan hiện tại của hắn sâu hơn, khoé mày và môi ẩn đi sự sắc bén, dưới sự ngụy trang có chủ đích của hắn, không ai có thể dễ dàng phát hiện.

Tuy nhiên…

Mục đích đối phương đạt được hay không lại là chuyện khác.

Trước khi tiến vào phó bản, Ôn Giản Ngôn đã dặn Tô Thành nên trả lời câu hỏi như thế nào.

Dù sao thiết lập “tiên tri mạnh nhất” chỉ là một mục tiếp thị được hắn biên soạn và phóng đại thôi.

Bề ngoài, Kỳ Tiềm là đội trưởng cả đội và nắm quyền kiểm soát. Nhưng với Tô Thành mà nói, hắn mới là người ra lệnh thực sự.

Cho nên đó là lý do Ôn Giản Ngôn nhất định phải tiến vào phó bản, âm thầm kiểm soát thế cục từ một góc độ bí mật, dựa theo tình hình phát triển để khống chế hướng đi sự tình một cách linh hoạt, chọn lọc tiết lộ thông tin hữu hạn.

Khi hành động một mình, sự yếu đuối giả tạo như bình hoa di động biến mất.

Lớp vỏ ngụy trang tan biến tựa như sương mù.

Khuôn mặt trắng nõn mềm mại vô hại cúi xuống, khoé môi nở một nụ cười như có như không, bất ngờ mang theo một chút tà tính quỷ dị trong ánh đèn.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Cứu tôi…”

“Là tôi sinh ảo giác à? Sao đột nhiên thấy lạnh hết cả sống lưng thế?”

“Sao trông hắn như vai phản diện vậy!!”

*

Phía bên kia.

Trương Vũ kéo An Tân đến phía sau cửa hàng, theo khoảng ngày càng xa, ánh sáng từ ngọn đèn dầu cũng dần yếu ớt.

Lực kéo An Tân cũng dần nơi lỏng.

“Này.” An Tân chộp lấy cơ hội tránh thoát khỏi tay Trương Vũ. Anh ta nhíu mày, xoa xoa bả vai đã hơi nhức mỏi của mình: “Anh làm gì vậy…”

Nhưng An Tân còn chưa kịp dứt lời đã bị Trương Vũ cắt ngang:

“Cậu đừng có sấn lấy người ta nữa.”

“Sao? Anh ghen tị với vẻ đẹp trai của tôi à?”

An Tân nháy mắt, dí sát mặt lại:

“Nghiêm túc chút coi.”

Trương Vũ lừ mắt nhìn anh ta một cái.

“Cô gái tên Ôn Ôn kia không đơn giản.”

An Tân: “Hả?”

“Đầu tiên, một người có thể sống đến bây giờ, hơn nữa còn được đội trưởng của họ phái đi bảo vệ nhà tiên tri quý giá thì chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.”

Trương Vũ dừng lại chốc lát, nhíu mày, ngập ngừng nói tiếp:  

“Không biết có phải tôi sinh ảo giác không…”

An Tân gãi đầu: “Cái gì?”

Trương Vũ: “Cậu nhớ lúc trước khi chưa vào cửa, Đồng Dao cảm thấy bóng tối trong cửa bất thường không?”

An Tân: “Nhớ chứ, có chuyện gì vậy?”

Trương Vũ: “Trước khi Đồng Dao mở miệng, cô gái kia đã dừng lại và cúi đầu nhìn xuống.”

“Chờ chút, đừng bảo anh cho rằng cô ấy phát hiện vấn đề trước nhà ngoại cảm nhé?” An Tân sững người chốc lát, sau đó tỏ vẻ khó hiểu nhìn Trương Vũ:

“Có phải anh nghĩ hơi nhiều rồi không?”

“Không chỉ lần này.”

Trương Vũ lắc đầu: “Trước khi đội trưởng nhớ tới tác dụng của hộp diêm, cô ta cũng đã nhìn về phía tay đội trưởng.”

“Kể cả lúc đội trưởng bước vào cửa thử tác dụng của que diêm, đám người các cậu đều thấp thỏm nhìn đội trưởng, lo lắng anh ta gặp phải nguy hiểm, nhưng cô gái Ôn Ôn kia lại mượn ánh diêm tìm kiếm thứ gì đó gần cửa.”

Nói cách khác…

Trước khi tất cả mọi người kịp nhận ra vấn đề, streamer vẫn luôn im lặng, thoạt nhìn như vô hại ấy không chỉ là người đầu tiên biết được tác dụng của diêm, hơn nữa còn đi trước một bước và đoán được trong cửa hàng có sự tồn tại của “đèn”, hơn nữa khả năng cao là đặt gần cửa.

 An Tân tỏ vẻ “anh bị điên à”:

“Trương Vũ, mặc dù trước kia anh hay nghi thần nghi quỷ nhưng cũng đâu đến nước này?”

Trương Vũ thở dài: “Tóm lại, vì tốt cho cậu, tốt nhất cậu nên tránh xa cô gái kia. Dù sao…”

Hắn ta suy nghĩ chốc lát, vẫn nuốt câu cuối cùng xuống.

Dù sao… nếu suy đoán của hắn ta là đúng, vậy thì cô gái xinh đẹp thoạt nhìn dịu dàng vô hại kia chắc chắn là một nhân vật hung hãn khó nhằn hơn cả đội trưởng của họ.

“Anh chỉ cả nghĩ thôi, có lẽ Ôn Ôn người ta đang cẩn thận thì sao?”

An Tân thoải mái nhún nhún vai:

“Mà cho dù là thật thì thế nào, cô ấy là đồng đội của chúng ta, đồng đội không phải càng mạnh thì càng tốt hả?”

Trương Vũ há miệng, cuối cùng thỏa hiệp dưới sự ngụy biện của An Tân:

“…Thôi.”

Trong phòng livestream của An Tân:

“Hahahahahaha An Tân kiểu: Cái gì? Người đẹp ác độc? Không phải tốt hơn sao?”

“Cười chết mất, bị sắc đẹp làm mụ mị luôn à?”

“Từ phòng bên cạnh sang đây, tôi rất mong chờ khoảnh khắc streamer phát hiện chân tướng!”

“Chờ đã? Lầu trên nói cái gì vậy? Sao tôi chẳng hiểu gì thế?”

“Tôi cũng vậy!”

“Nói thế nào nhỉ… Streamer bên đây sắp gặp điềm rồi, công nhận gái xinh xinh thật, nhưng mà… nhưng mà hắn là đàn ông ha ha ha ha ha ha ha ha!!”

“?”

“???”

Tức thì, phòng livestream của An Tân bị một đống dấu chấm hỏi quét ngang màn hình.

“Không phải đấy chứ??? Lầu trên đang lừa tình tôi phải không? Phải không?!!”

***

“Tóm lại anh chỉ muốn nói vậy thôi?”

An Tân quay đầu nhìn ánh đèn sau lưng, trên mặt lộ vẻ nóng lòng muốn đi: “Nếu không có chuyện gì khác thì tôi về tìm Ôn Ôn…”

Trương Vũ mặt không đổi sắc tùm cổ anh ta: “Đừng tưởng bở nữa, lần này cậu với tôi cùng đội.”

An Tân: “Hả?”

“Hơn nữa vừa rồi tôi không lừa cậu.” Trương Vũ chỉ vào khoảng không tối om phía sau cửa hàng: “Cậu nhìn nơi đó đi.”

An Tân dõi mắt theo hướng Trương Vũ chỉ.

Móc áo lộn xộn, rất nhiều quần áo phía trên đều bị kéo ra khỏi móc, một vài cái rơi dưới đất, hẳn là ban nãy Trương Vũ vội vàng kéo quần áo ra chặn cửa làm rơi.

Dường như có thứ gì đó ẩn sau đám quần áo.

Nét mặt An Tân đanh lại, quay đầu nhìn Trương Vũ một cái.

Tiếp đó hai người cẩn thận bước qua, lợi dụng móc treo rơi dưới mặt đất, thận trọng gạt đống quần áo còn sót lại sang một bên. Nương theo ánh sáng của ngọn đèn dầu cách đó không xa, bọn họ nhìn về phía sau dãy quần áo.

Nơi đó có một cánh cửa khép hờ.

“Nếu trong cửa hàng thông thường, ắt hẳn đây chính là nhà kho.”

Trương Vũ nghiêm mặt nhíu mày:



“Hơn nữa mùi này…”

Cánh cửa khép hờ, bên trong là bóng tối sâu thẳm không thể xuyên thấu, một mùi hôi thối thoang thoảng từ đó bốc ra, thời thời khắc khắc quanh quẩn bên mũi, khiến lòng người sinh cảm giác bất an.

*

Trước quầy.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt xuống, khéo léo mở chao đèn ra, nương theo ánh sáng nhìn vào bên trong.

Đây là một chiếc đèn dầu kiểu cũ, phần lớn bên trong chao đèn đã bị hun đen, thân đèn hình cầu được làm bằng đồng đặt ở dưới cùng, bấc đèn được ngâm trong dầu, ánh sáng ấm áp nhảy nhót dưới đáy mắt Ôn Giản Ngôn.

Hình như có mùi…?

Ôn Giản Ngôn cau mày, cúi người kề sát ngọn đèn dầu ngửi ngửi.

Có mùi tanh nặng.

Lúc mới thắp đèn không phát hiện ra, nhưng sau khi thắp một lúc, thứ mùi lạ kia bắt đầu toả ra từ ngọn đèn dầu.

…Mỡ xác chết.

Một cụm từ bật ra khỏi tâm trí Ôn Giản Ngôn.

Hắn nheo mắt lại đứng thẳng người dậy, nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu bị mình mở chao đèn phía đối diện.

Trong phó bản, dùng mỡ xác chết để tinh luyện thành dầu thắp đèn cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc, chuyện Ôn Giản Ngôn để ý là một chuyện khác.

Nếu dầu của ngọn đèn này có đặc điểm trên…

Vậy thì có lẽ nó không chỉ là “ánh sáng” đóng vai trò bảo vệ trong bóng tối, mà nó còn là ánh sáng được tạo ra bằng cách đốt cháy vật thể nhất định.

Hay nói cách khác, một khi dầu trong ngọn đèn cháy hết thì nó không thể bổ sung.

Suy đoán này khiến trái tim Ôn Giản Ngôn chùng xuống.

Có lẽ thách thức sinh tồn ở trong phó bản đoàn đội còn khắc nghiệt hơn hắn tưởng.

Bọn họ không còn nhiều thời gian.

Nếu không tìm được phương pháp phá vỡ tình huống trước khi đèn cạn dầu, thì ngay cả khi những thứ lang thang ngoài cửa không thể vào được, bọn họ cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử bởi bóng tối.

Sau lưng có tiếng bước chân.

Ôn Giản Ngôn bình tĩnh đóng chao đèn, quay đầu nhìn qua.

Là An Tân và Trương Vũ.

“Đội trưởng, hình như phía sau cửa hàng có một nhà kho, tôi nghĩ mọi người nên đến nhìn xem.” Trương Vũ nhìn Kỳ Tiềm, vội vàng nói.

Kỳ Tiềm nheo mắt: “Nhà kho?”

“Đúng vậy, nơi đó rất tối, tôi cảm thấy chúng ta nên mang theo đèn thì tốt hơn.”

An Tân nghĩ tới gì đó, bổ sung.

Chằng mấy chốc, đoàn người cầm ngọn đèn dầu đi đến phía sau cửa hàng.

Khi ánh sáng dần rời xa, đằng trước cửa hàng lại chìm vào bóng tối mờ nhạt. Bóng đen trùng điệp bị ánh sáng từ ngọn đèn chiếu lên vách tường, tựa hồ có một tồn tại kỳ lạ nào đó đang ẩn nấp ở chỗ sâu trong bóng tối dần lớn mạnh, bắt đầu trở mình.

Kít kít.

Giữa cửa hàng trống trải, có tiếng nhựa ma sát rất nhỏ vang lên.

Trong bóng tối dần nồng đậm, đám ma nơ canh mặc quần áo đứng tại chỗ, giữ nguyên tư thế ban đầu.

Thế nhưng đầu của chúng nó chậm rãi quay về phương hướng mấy người biến mất…

Kít kít.

Khuôn mặt với những đường nét vô hồn chìm trong bóng tối, hốc mắt trũng xuống bị bóng đen lấp đầy, hệt như…

Đang dõi mắt nhìn.

*

Dưới sự che chở của ngọn đèn dầu, đoàn người đi tới phía sau cửa hàng.

An Tân nghiêng mình, chỉ vào đống móc quần áo bị đẩy ra cách đó không xa: “Ở đằng đó.”

Dưới đống quần áo che khuất là một cánh cửa khép hờ xuất hiện trong tầm mắt mọi người, bọn họ đều ngửi thấy mùi thối rữa khó ngửi.

Ôn Giản Ngôn nhíu mày, lấy tay che miệng và mũi.

“Trương Vũ.”

Kỳ Tiềm hô.

“Vâng thưa đội trưởng.” Trương Vũ như đã quá quen với quy trình. Hắn ta dẫn đầu cất bước tiến lên, dưới ánh đèn bao phủ, cẩn thận đẩy cửa nhà kho…

“Cót két.”

Cửa phòng bị đẩy ra, ánh sáng mờ nhạt của đèn dầu men theo khe cửa tiến vào.

Kỳ Tiềm quay đầu nhìn Đồng Dao.

Đồng Dao gật đầu.

“Đi thôi, chúng ta đi vào xem sao.” Kỳ Tiềm dời mắt và nói.

Dưới sự dẫn dắt của gã, đoàn người cẩn thận bước vào nhà kho.

Ôn Giản Ngôn đi phía cuối hàng, âm thầm đánh giá căn phòng trước mắt.

Nơi này không khác nhà kho cửa hàng bình thường là bao, diện tích rất nhỏ, đoán chừng năm sáu mét vuông, bởi vì mọi người cùng xông vào nên có vẻ khá chật chội.

Không có cửa sổ, là một không gian hoàn toàn khép kín, phía trên kệ cao chất đống rất nhiều quần áo xếp chồng lên nhau.

Mùi hôi thối càng thêm nồng nặc.

Phía trước truyền đến tiếng hít hà.

“Đội trưởng, anh xem…”

Nghe vậy, Ôn Giản Ngôn theo bản năng ngẩng đầu lên, men theo khe hở giữa mọi người nhìn về phía trước.

Sâu trong nhà kho, dưới đống quần áo, chỉ thấy một bóng người lặng lẽ ngồi dựa vào tường, đầu cúi gằm xuống, cơ thể gần như phân huỷ hoàn toàn, dòng nước đen ngòm chảy ra từ thi thể tạo thành vũng nước, toả ra thứ mùi đáng sợ khiến người ta nghẹt thở.

“Thi thể?”

Kỳ Tiềm nhíu mày.

“Chắc vậy.” Trương Vũ cẩn thận đáp.

Nương theo ánh đèn, ánh mắt hắn ta lướt qua xác chết, cuối cùng dừng lại ở bàn tay nắm chặt của nó.

…Như là đang nắm một thứ gì đó.

“Đội trưởng, hình như trong tay thi thể có đồ.” Trương Vũ nói.

Kỳ Tiềm: “Mở tay nó ra, cẩn thận một chút.”

Trương Vũ gật đầu, ngồi xổm xuống trước mặt thi thể.

Nếu lúc trước ở bên ngoài không có việc gì, vậy xác suất hiện tại xảy ra chuyện cũng không cao.

Tuy nhiên, ngay khi hắn ta vừa mới vươn tay về phía thi thể…

“Rắc rắc.”

Tiếng xương cọ sát vào nhau nghe rõ mồn một.

Nháy mắt, đồng tử Trương Vũ co rụt, tim đập loạn xạ.

Hắn ngẩng phắt đầu, vừa khéo đối diện với khuôn mặt xác chết.

Khuôn mặt trắng xanh thối rữa một nửa, môi và mũi đều biến mất, mơ hồ có thể nhìn thấy phần xương trắng hếu phía dưới, mí mắt và nhãn cầu đã biến mất, chỉ còn lại hai hốc mắt đen ngòm…

“Rắc rắc.”

Tiếng ma sát lại vang lên.

Thi thể chậm rãi quay đầu, dùng hai hốc mắt “nhìn” Trương Vũ chằm chặp.

“Trương Vũ!” Sau lưng có tiếng rống của Kỳ Tiềm: “Lùi lại!”

Dưới ánh đèn leo lét, trên khuôn mặt không trọn vẹn của thi thể, da thịt thối rữa xanh trắng kéo lên, chậm rãi lộ ra nụ cười quái đản.

Hết chương 206

 

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.