Có lẽ là vì hơi men nên chàng trai trước mặt phản ứng chậm hơn bình thường.
Hắn ngẩn người, mờ mịt chớp mắt, sau đó ánh mắt dừng lại trên người đàn ông vừa lên tiếng, tựa hồ không chắc chắn lắm, âm cuối hơi cao, mang theo một chút mơ hồ hỗn độn trôi dạt vào bóng tối.
“Vui?”
Đối phương không đáp.
Chỉ trong chốc lát, bóng tối thình lình lan rộng lấp kín căn phòng.
Bầu không khí lắng đọng, giống như một sợi dây mỏng sắp đứt.
Vu Chúc đứng trong bóng tối sâu thẳm, thân hình gần như ẩn hẳn trong tối, làn da lạnh lẽo nhợt nhạt như bức tượng đá, mống mắt mang theo kết cấu kim loại vô cảm, khiến cho người ta cảm thấy rùng mình ớn lạnh.
Mặc dù y có ngoại hình giống hệt con người, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra y là một dạng tồn tại nguyên thuỷ, hoàn toàn khác hẳn con người.
Đối lập hoàn toàn với y là Ôn Giản Ngôn đang đứng cách đó không xa dưới ánh sáng và bóng tối.
Quần áo hắn xộc xệch, gò má và cổ áo đều ướt sũng, hai má ửng hồng vì cồn thiêu đốt, tư thái thả lỏng, mùi rượu còn sót lại bị nhiệt độ cơ thể và những giọt nước ấm nóng trên người làm bốc lên thành hơi nước, từng chút từng chút ôm trọn hắn.
“…”
Ánh mắt trong bóng tối nhìn hắn ta, mang loại hương vị tàn nhẫn nào đó.
Ôn Giản Ngôn tự biết bản thân đuối lý.
Dù sao lúc phó bản Viện điều dưỡng Bình An sắp kết thúc, hắn và Vu Chúc đã làm ước pháp tam chương, để đối phương không tùy ý dùng sức mạnh không chế, mạnh mẽ xâm nhập hoặc là kéo hắn vào thế giới quái dị như trước, thay vào đó sử dụng phương thức liên lạc bình thường như con người… Đương nhiên tất cả chỉ trên lý thuyết.
Dù sao con người cũng không liên lạc với nhau qua dấu ấn.
Kết quả, người đầu tiên phá vỡ quy tắc không phải Vu Chúc mà chính là Ôn Giản Ngôn… Hơn nữa còn vì chơi đùa phóng túng quá mức nên hắn đã bỏ qua y.
Điều này thực sự gây bất lợi cho “sự hợp tác” khởi đầu của họ.
Nhiệt độ vùng bụng nóng ran, những đường vân trên da bỏng rát, như thể đang truyền một loại tín hiệu khó chịu nào đó.
Hắn cười khan hai tiếng:
“Ha ha, nếu Ngài thật sự có việc gấp mà tôi chưa kịp hồi âm, thì Ngài có thể báo mộng cho tôi hoặc gì đó…”
Khuôn mặt y không vui không giận, thoạt nhìn không thấy cảm xúc dao động, chỉ có bóng đen bên người cuộn tròn, hệt như sóng biển vô thanh vô hình.
“Cậu không ngủ.”
Y nói.
Ôn Giản Ngôn nín họng: “…”
Nghĩ kỹ lại thì… hình như đúng thật.
Hầu hết hành trình mấy ngày hôm nay của hắn đều chuyển địa điểm liên tục, gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Thực tế trước khi tiến vào Ác Mộng hắn đã vô cùng quen thuộc với lịch trình đảo điên này, sau khi tiến vào Ác Mộng, thời gian của hắn càng không ổn định. Chỉ trách phó bản thất thường, liên tục luân chuyển khiến tật xấu của hắn càng nặng thêm.
Chỉ cần hắn còn giữ vững trạng thái tỉnh táo, tinh lực của hắn sẽ luôn dồi dào.
Đừng nói là ngủ, cho dù ngủ gật cũng không có cửa.
Hắn cười gượng hai tiếng, lập tức thay đổi đề tài:
Đầu ngón tay buông thõng bên hông của Vu Chúc khẽ động.
Y đã từng thấy dáng vẻ giễu cợt châm chọc, đối chọi gay gắt, con ngươi hừng hực ánh lửa như muốn xé một miếng thịt trên người kẻ địch của hắn, cũng từng thấy hắn giả bộ lấy lòng, miệng như bôi mật, dùng dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn làm ngụy trang, chỉ vì muốn che giấu sự ngỗ ngược và ngông cuồng của bản thân.
Nhưng y chưa từng thấy dáng vẻ này.
Quen thuộc tự tại, thân thiết khéo léo.
Con ngươi ẩn dưới hàng mi sáng loáng trơn bóng, vẻ mệt mỏi biếng nhác như ngâm từ trong xương, toát lên cảm giác uể oải.
Kẻ trước nay luôn bất kính và ngạo mạn đột nhiên trở nên gần gũi, tựa như một con thú nhỏ dùng bộ lông mềm mại cọ vào mắt cá chân.
“…”
Vào ngay lúc đó, một vài ký ức thuộc về mảnh vỡ sống lại, âm thầm gào thét. Cảm giác ngứa ngáy không rõ nguyên do, không biết tên gọi lan tràn, từ vùng ngực, bụng rồi lan đến cả ngón tay.
“A, vậy nên… bây giờ thực sự đang trong giấc mộng của tôi?”
Liên tưởng đến đoạn đối thoại vừa rồi của cả hai về giấc ngủ, Ôn Giản Ngôn như nghĩ gì đó, suy tư vuốt cằm hỏi.
Dựa theo sức mạnh tương phản giữa Vu Chúc và Ác Mộng hiện tại, cho dù sức mạnh đối phương tăng lên thì việc quang minh chính đại xâm nhập không gian hệ thống vẫn rất khó. Lại liên hệ đến năng lực có thể xâm nhập mộng cảnh của y, cùng với việc…
Lần này hắn uống hơi nhiều, hơn nữa đây là lần duy nhất hắn về phòng nghỉ ngơi trong suốt mấy ngày qua, cho nên việc ngủ thẳng cẳng trong nhà vệ sinh rất có khả năng xảy ra.
Ôn Giản Ngôn vừa nói vừa quay đầu nhìn phòng tắm sau lưng, dò hỏi: “Tôi vừa ngủ à?”
Vu Chúc: “Ừm.”
Y thốt ra âm tiết đơn giản, khẳng định suy đoán của Ôn Giản Ngôn.
“Nói cách khác, chân thân của Ngài không ở đây sao?”
Chàng trai nhún vai, khoé môi nở nụ cười nhẹ.
“Hầy, tiếc ghê.”
“Nếu lần sau Ngài vào Ác Mộng thật, hoặc nếu được trở về thế giới thực, tôi có thể dẫn Ngài đi chơi, trải nghiệm cảm giác hưởng lạc của nhân loại.”
Hắn nháy mắt tinh nghịch.
Trên người Ôn Giản Ngôn có một sức mạnh ma thuật, phảng phất có thể dễ dàng kéo gần khoảng cách với bất cứ ai. Sự thoải mái thân mật của hắn khiến đối phương buông lỏng phòng bị, sinh ra ảo giác được hắn coi trọng.
“Mà nhắc mới nhớ.”
Ôn Giản Ngôn chợt nghĩ tới gì đó, chớp mắt hỏi.
“Ngài chưa từng hưởng lạc sao?”
Vu Chúc nhìn chăm chú nhân loại to gan đối diện, xem hắn thăm dò giới hạn của y.
“Chưa từng thử luôn?”
Ôn Giản Ngôn thoáng nghiêng người, ngước mắt nhìn Vu Chúc trước mặt, đôi mắt sắc bén mỏng manh, đường cong đuôi mắt nhu hòa trên khuôn mặt ửng đỏ, khoé môi nở một nụ cười như có như không.
Vu Chúc thình lình ngước mắt.
Ngón tay tái nhợt buông thõng trong đêm chợt co lại, như muốn nắm chặt hoặc xoa nắn gì đó, chỉ thể mới giảm bớt cảm giác ngứa ngáy đột ngột kia.
Thực tế, kể từ sau khi được nhân loại này triệu hoán lần trước, Vu Chúc liền nhận ra rằng ký ức của mảnh vỡ linh hồn có thể mang tới một vài ảnh hưởng khó hiểu, không thể lý giải.
Y không thích loại cảm giác mất khống chế ấy.
Cho nên, mặc dù sức mạnh mảnh vụn linh hồn đã hoàn toàn dung nhập vào cơ thể, nhưng ký ức của những mảnh vỡ kia cũng không bị hấp thụ sạch như lần trước. Chúng bị chủ nhân vứt bỏ lãng quên một xó, thậm chí còn bị áp chế ở một mức độ nhất định.
Song giờ phút này, một vài hình ảnh hỗn độn chìm nổi cuộn lên.
Một số loại cảm xúc bồn chồn hỗn độn đang cuộn trào.
Trộn lẫn với cảm giác đói khát không giải thích được, tả hữu xung đột, kêu gào muốn phá huỷ hoặc cướp đoạt cái gì đó.
Tuy nhiên nhân loại gợi lên cảm giác quái dị ấy lại không cảm nhận được chuyện này.
“Ok ok, chúng ta nói chuyện chính đi.”
Hắn đứng thẳng dậy như không có gì, nhẹ nhàng chuyển hướng chủ đề.
“Tóm lại lần này Ngài cần tôi làm gì?” Hắn ưu nhã khom người hành lẽ, dịu dàng phục tùng, thái độ tốt đến mức không moi ra điểm chê: “Rất hân hạnh được phục vụ Ngài.”
Quả nhiên hiện tại hắn đang nằm dưới sàn phòng tắm, vòi nước còn mở ào ào, hơi nước bốc lên nghi ngút bao trùm phòng tắm khiến hắn hơi khó thở.
Xem ra hắn đã ngủ quên trong lúc rửa mặt.
Ôn Giản Ngôn chống người đứng dậy tắt vòi nước
Tiếng nước rào rào dừng lại.
Ôn Giản Ngôn nâng tay vuốt mặt, gọi trợ lý nhỏ rồi dùng tích phân đổi thuốc giải rượu… Trong trung tâm mua sắm hệ thống, không thể đổi và sử dụng đạo cụ, tuy nhiên những nhu yếu phẩm thông thường không bị hạn chế, thậm chí còn hiệu quả hơn hàng thế giới thực.
Sau khi uống thuốc giải rượu và tắm rửa sơ qua, Ôn Giản Ngôn lấy lại tinh thần.
Hắn cẩn thận nhớ lại cuộc giao phong đơn giản vừa rồi với Vu Chúc.
Chậc, về cơ bản mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Giao dịch vẫn được duy trì và không bị hủy bỏ vì sự thờ ơ và vi phạm hợp đồng trước đó của hắn.
Y vẫn giao cho hắn nhiệm vụ tiếp theo.
Về phần người kia…
Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn khoảng không.
Lần này hắn cố tình kéo dài thời gian hiện thân của Vu Chúc, dù sao đối phương xâm nhập hệ thống là chuyện tốt với hắn. Động tĩnh của y càng cao, quyền hạn phô bày càng lớn, sức mạnh càng không có cách nào ước thúc, vậy thì Ác Mộng càng phải coi trọng đề nghị hợp tác của hắn.
Đây là trò chơi lôi kéo thầm lặng vô hình, chỉ cần Ác Mộng có nhiều biện pháp khống chế và ảnh hưởng đến Vu Chúc hiện tại, nó tuyệt đối sẽ không để Ôn Giản Ngôn chui vào khoảng trống, cắn một miếng thịt từ trên người mình.
Vu Chúc càng mạnh, càng khó khống chế…
Ác Mộng càng ít lựa chọn.
Sớm thôi.
Ôn Giản Ngôn kiên nhẫn chờ đợi.
Cho đến lúc đó, hắn vẫn còn nhiều việc phải làm.
Ôn Giản Ngôn cầm điện thoại nhìn đống tin nhắn chưa đọc, khoé môi nở một nụ cười.
Bên kia cũng đã đến lúc, có thể thu lưới rồi.
Hắn thay quần áo, mở cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài, Tô Thành và Quý Quan vẫn đang nghỉ ngơi, cửa phòng hai người bọn họ đóng chặt, mà Ôn Giản Ngôn không nghỉ ngơi suốt mấy ngày như không bị ảnh hưởng chút nào, tiến thẳng ra cửa không ngừng một giây, cứ như sở hữu tinh lực vô hạn.
*
Ngay sau đó, Ôn Giản Ngôn đến địa chỉ trong tin nhắn.
Luce đã chờ sẵn đứng dậy, niềm nở chào hỏi: “A, cậu tới rồi, chúng tôi chờ cậu suốt nãy giờ.”
Dứt lời, hắn ta xoay người giới thiệu một người khác ngồi gần đó.
Người nọ có vóc dáng cao to, giữa hàng lông mày mang theo chút u ám.
Luce mở lời: “Để tôi giới thiệu, vị này chính là…”
Ôn Giản Ngôn nheo mắt, cười cười tiếp lời:
“Kỳ Tiềm, Phó hội trưởng công hội Ám Hoả phải không?”
Hắn tiến lên một bước, chìa tay về phía đối phương, tựa hồ không nhớ mình từng hãm hại streamer Ám Hoả mấy lần, còn cố tình làm hỏng thanh danh công hội đối phương.
Bàn tay trắng nõn thon dài dừng giữa khoảng không, chờ đợi đối phương nắm lại:
“Nghe danh đã lâu.”
Kỳ Tiềm, một trong những phó hội trưởng công hội Ám Hỏa, streamer cấp A+.
“Không, là tôi mới phải.”
Đối phương nở một nụ cười, nắm lấy Ôn Giản Ngôn.
Ba streamer cấp dưới của gã, Khổng Thế Hưng, Khổng Lão Lục, Lý Tông Trạch, tất cả đều từng có “duyên gặp mặt” với hắn.
Hay nói chuẩn hơn, tất cả đều bị hố, bị lừa, bị bán…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]