Hành lang chật hẹp, bầu không khí âm u tĩnh mịch.
Đoàn người dán sát vách tường mò mẫm tiến về phía trước, tiếng bước chân được họ đè xuống nhỏ nhất, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng vải vóc quần áo sột soạt.
Yên tĩnh đến độ gần như phát hoảng.
Giống như một hồ nước đen, bốn phía xung quanh chìm vào bóng đen vô tận tối, bất giác mang lại cảm giác sợ hãi vô biên khiến người ta sinh ra ảo giác khó thở.
Ánh sáng yếu ớt từ đèn pin giống như một dải sáng mỏng treo lơ lửng trái tim mọi người trên đó.
Ôn Giản Ngôn cẩn thận bước từng bước về phía trước.
Trong lúc đi bộ hắn đã phác thảo bản đồ tầng này trong đầu.
Cho đến hiện nay bọn họ đã đi được 50% quãng đường, nhưng… mãi đến bây giờ vẫn chưa gặp được bệnh nhân có độ nguy hiểm cao nào.
Ôn Giản Ngôn thầm liếc mắt nhìn bên cạnh.
Lan can kim loại phản chiếu ánh sáng yếu ớt của đèn pin, bên trong là một bóng đen mờ nhạt.
“Vẫn không có ai sao?”
Hắn hạ giọng hỏi Tóc Vàng đang đi bên cạnh.
Tóc Vàng gật đầu, hạ thấp giọng theo đáp: “Không có.”
“…”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi nhìn sang chỗ khác, chậm rãi tiếp tục tiến về phía trước.
Dọc đường, cửa sắt các phòng đều bị mở toang nhưng cho đến nay vẫn không thấy bóng dáng người nào.
Điều này không khiến Ôn Giản Ngôn cảm thấy an toàn, ngược lại, nó mang đến một cảm giác khủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1886930/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.