Chương trước
Chương sau
Hành lang chật hẹp, bầu không khí âm u tĩnh mịch.

Đoàn người dán sát vách tường mò mẫm tiến về phía trước, tiếng bước chân được họ đè xuống nhỏ nhất, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng vải vóc quần áo sột soạt.

Yên tĩnh đến độ gần như phát hoảng.

Giống như một hồ nước đen, bốn phía xung quanh chìm vào bóng đen vô tận tối, bất giác mang lại cảm giác sợ hãi vô biên khiến người ta sinh ra ảo giác khó thở.

Ánh sáng yếu ớt từ đèn pin giống như một dải sáng mỏng treo lơ lửng trái tim mọi người trên đó.

Ôn Giản Ngôn cẩn thận bước từng bước về phía trước.

Trong lúc đi bộ hắn đã phác thảo bản đồ tầng này trong đầu.

Cho đến hiện nay bọn họ đã đi được 50% quãng đường, nhưng… mãi đến bây giờ vẫn chưa gặp được bệnh nhân có độ nguy hiểm cao nào.

Ôn Giản Ngôn thầm liếc mắt nhìn bên cạnh.

Lan can kim loại phản chiếu ánh sáng yếu ớt của đèn pin, bên trong là một bóng đen mờ nhạt.

“Vẫn không có ai sao?”

Hắn hạ giọng hỏi Tóc Vàng đang đi bên cạnh.

Tóc Vàng gật đầu, hạ thấp giọng theo đáp: “Không có.”

“…”

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi nhìn sang chỗ khác, chậm rãi tiếp tục tiến về phía trước.

Dọc đường, cửa sắt các phòng đều bị mở toang nhưng cho đến nay vẫn không thấy bóng dáng người nào.

Điều này không khiến Ôn Giản Ngôn cảm thấy an toàn, ngược lại, nó mang đến một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ trước giờ chưa từng có.

Dường như hành lang trước mặt không có điểm dừng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hành trình mò mẫm lâu dài trong bóng tối đã làm mờ đi ý nghĩa của thời gian và khoảng cách, như thể bọn họ đã chui trong đường hầm hàng thế kỷ.

Ôn Giản Ngôn bỗng dừng bước.

Tô Thành đi ngay phía sau không kịp phản ứng, suýt chút đụng phải lưng hắn. Việc dừng lại gây ra một loạt phản ứng dây chuyền trong đội, phía sau vang lên nghi vấn: “Sao vậy?”

Ôn Giản Ngôn ngước mắt, chậm rãi nhìn quanh một vòng.

Kỳ lạ…

Theo lý mà nói đáng lẽ bây giờ bọn họ phải đi được hết quãng đường mới phải.

Thế nhưng hành lang trước mặt vẫn không thấy điểm cuối.

Mặc dù bóng tối và sự tĩnh lặng sẽ khiến giác quan con người trở nên thiếu nhạy bén, nhưng ngay từ đầu Ôn Giản Ngôn đã nhẩm đếm ngược từng giây, tính toán bước chân của mình, cho dù xuất hiện vấn đề sai lệch thì cũng không chênh lệch nhiều bao nhiêu.

Dưới luồng ánh sáng lay động yếu ớt của đèn pin, hành lang kéo dài vào trong với một bên là song sắt và phòng giam giống vừa rồi, bên còn lại là vách tường lạnh lẽo, xa xa là bóng tối sâu thăm thẳm.

Như thể bọn họ vẫn luôn dậm chân tại chỗ.

…Không đúng lắm.

Ôn Giản Ngôn cựa nhẹ đầu ngón tay, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi nhớp nháp, vỏ ngoài đèn pin lạnh lẽo bị hun nóng lên.

“Quỷ đả tường sao?” Tô Thành sau lưng đè thấp giọng hỏi.

“Tôi không chắc nữa…”

Ôn Giản Ngôn vô thức lắc đầu, nhưng một giây sau, giọng nói của hắn bỗng kẹt cứng trong cổ họng.

“Được rồi.”

Tóc Vàng đứng cạnh nhìn chăm chú vào phương hướng đèn pin chiếu sáng, hạ giọng mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh:

“Tôi thấy lối ra rồi, chúng ta sẽ sớm đến nơi thôi.”

“…”

Ánh mắt Ôn Giản Ngôn lóe lên, hắn đáp: “Ok, vậy chúng ta cứ đi tiếp.”

Rất nhanh đúng như lời Tóc Vàng nói, sau khi băng qua hai cánh cửa sắt cuối cùng, cầu thang kéo dài lên trên xuất hiện trước mặt mọi người.

Dường như xung quanh không có mối nguy hiểm nào, một luồng sáng nhẹ phía trên cầu thang chiếu xuống, xua tan bóng tối dày đặc trong hành lang vừa đi qua.

Giống như tơ nhện rủ xuống vực thẳm, lại giống như khúc gỗ xuất hiện trước mặt người đuối nước, nó mang theo ma lực khiến người ta không kìm được muốn thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Giản Ngôn dừng bước trước đầu cầu thang, nín thở nghe ngóng.

Đỉnh đầu không có thứ gì nhớp nháp cựa quậy, bên dưới cầu thang không có tiếng bước chân nào, bệnh nhân ở tầng hầm hai cũng không có dấu hiệu xuất hiện.

“Anh đi lên xem có sào huyệt không?”

Hắn nhìn Tóc Vàng và nói.

Tóc Vàng gật đầu bước lên cầu thang vài bước. Gã đứng giữa ngã rẽ cầu thang, hơi nhón chân lên dõi mắt nhìn về phương xa, sau đó lắc đầu khẳng định nói:

“Yên tâm không có.”

Đoạn gã quay đầu mấy người đứng dưới cầu thang, vẫy tay với họ: “Phía trên chắc là không có nguy hiểm, mọi người mau lên đây đi.”

Mấy người còn lại lập tức đuổi theo.

Chỉ có mỗi Ôn Giản Ngôn là không nhúc nhích. Hắn đứng tại chỗ nắm chặt đèn pin trong tay, lẳng lặng nhìn mấy đồng bạn tiến về phía trước.

Ánh sáng ở đầu cầu thang yếu ớt, nhưng trong bóng tối vô tận sau lưng thì nó lại giống như con đom đóm mang tới an bình, lặng lẽ thắp sáng trên đỉnh đầu gần đó.

Tô Thành lướt qua, anh ta đứng cách Ôn Giản Ngôn vài bậc cầu thang rồi quay đầu nhìn:

“Sao vậy?”

Ôn Giản Ngôn ngước mắt, cặp mắt màu hổ phách loé sáng dưới ánh đèn. Thần sắc nơi đáy mắt hắn âm u, gần như hoà vào bóng tối sau lưng.

“Quỷ đả tường.”

“Cái gì?” Tô Thành sửng sốt.

“Anh vừa hỏi tôi, có phải gặp phải quỷ đả tường hay không.”

Ôn Giản Ngôn nhìn đồng đội trước mặt, nhẹ giọng nói: “Tại sao anh lại nghĩ vậy?”

Tô Thành không nhớ bản đồ, càng không có chuyện nhẩm đếm từng nhịp để tính toán thời gian và số bước.

Hay nói cách khác, có lẽ anh ta không rõ rốt cuộc phải đi bao lâu trong tầng lầu này và đoạn đường này dài bao nhiêu mét.

Và anh ta càng không thể biết lý do vì sao hắn vừa dừng lại.

Thế nhưng khi Ôn Giản Ngôn dừng lại, đối phương không hỏi nguyên nhân… Anh ta không hỏi có phải hắn đã nhìn thấy hay nghe thấy cái gì kỳ quái không, thay vào đó là hỏi thẳng.

“Quỷ đả tường sao?”

Ôn Giản Ngôn chuyển mắt nhìn sang ba người còn lại.

Bọn họ quay lưng về phía hắn, cho dù hắn và Tô Thành nói chuyện bọn họ cũng không xoay người.

Từ sau khi tiến vào hành lang này, bọn họ không nói lời nào, thậm chí còn không lộ mặt.

Có điều gì đó không ổn.

Có điều gì đó sai sai.

Quan trọng hơn là, không chỉ hành lang bất ổn mà cả những người quanh hắn cũng bất thường.

…Tất cả đồng đội.

Giống như màu sắc phai màu khỏi tấm vải, biểu cảm trên mặt Tô Thành, Tóc Vàng biến mất. Bọn họ ngơ ngác nhìn hắn, bốn mắt nhìn thẳng, ánh mắt không có cảm xúc dừng trên người Ôn Giản Ngôn khiến hắn cảm thấy ớn lạnh.

Ôn Giản Ngôn vô thức siết chặt ngón tay, thầm lùi về sau một bước.

“Rắc rắc.”

“Rắc rắc.”

Âm thanh xương cốt ma sát rất nhỏ vang lên, cực kỳ chói tai trong hành lang tĩnh mịch.

Ba đồng đội vẫn mãi chưa lộ diện chầm chậm quay đầu, dưới ánh đèn yếu ớt đầu cầu thang cách đó không xa, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy rõ mặt bọn họ.

Đó là ba khuôn mặt trống rỗng không có ngũ quan.

“…”

Đờ mờ mày.

Ôn Giản Ngôn nhảy dựng lên, sau đó xoay người bỏ chạy.

Hắn chạy như bay theo con đường cũ, tiếng bước chân lộn xộn phía sau như hình với bóng, gần như bám sát sau đầu.

Cho dù không cần ngoảnh lại cũng biết, hiện tại năm “đồng đội” kia đang dí hắn sát nút, cứ như đang truy hồn đoạt mệnh nhau.

Đờ mờ, đờ mờ, đờ mờ!!!

Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng rủa thầm trong lòng. Tiếng tim đập loạn xạ vang bên tai, dòng máu nóng ấm chảy ngược va vào màng nhĩ phát ra âm thanh không có quy luật.

Linh tính chuẩn vãi!!!

Hắn vừa chạy vừa mau chóng tính toán, suy nghĩ tình cảnh hiện tại của mình.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Chuyện này đã xảy ra như thế nào?

Đồng đội của hắn đã bị đánh tráo? Đồng đội thực sự của hắn bây giờ đang ở đâu?

Bọn họ bị đánh tráo khi nào?

Vì sao bọn chúng lại dụ hắn lên cầu thang? Bên trên có thứ gì vậy?

Đầu tiên, thời gian là thứ vô cùng quan trọng.

Nếu tìm thấy nút thời gian đồng đội hắn bị đánh tráo thì xác suất tìm ra nguyên nhân khiến hắn trúng chiêu là rất cao, cùng với đó là mục đích của đối thủ và thậm chí là một loạt thông tin khác.

Ôn Giản Ngôn vừa chạy vừa chải chuốt từng khoảnh khắc sau khi rời khỏi thang máy, giống như đang cố tìm kiếm manh mối trong một bộ phim tua lại.

Hắn đã thất bại.

Không có bất kỳ cơ hội nào.

Kể từ khi đặt chân vào tầng hầm một thì cả đám luôn hành động cùng nhau.

Và Ôn Giản Ngôn luôn luôn là người dẫn đầu.

Với tư cách streamer kỳ cựu, mọi người đều rất thận trọng và sẽ không ai làm mấy hành động như “chủ động chạm vào vật phẩm đáng nghi” hoặc là “chủ động bước vào khu vực đáng ngờ”.

Ôn Giản Ngôn không tìm thấy sơ hở nào để đồng đội mình bị thay thế.

Chuyện này thật kỳ lạ.

Ôn Giản Ngôn ngơ ngác.

Trong tất cả các phó bản, hầu hết các cuộc dị hoá đều có nguyên nhân kích hoạt cụ thể, rất hiếm các cuộc giết chóc không có lý do.

Không streamer nào có thể sống sót trong hoàn cảnh tất chết như vậy.

Tiếng bước chân sau lưng như hình với bóng.

Ôn Giản Ngôn gần như có thể nghe thấy tiếng gió rít mỗi khi đối phương nâng chân lên. Cảm giác kỳ quái như thể ngay giây sau thôi sẽ bị đối phương bắt được khiến cơ bắp khắp cơ thể hắn căng chặt, không thể kìm được mà đẩy nhanh tốc độ.

Không được không được không được, nghĩ tiếp coi nào!

Hắn nghiến chặt răng.

Phải chăng hắn đã bỏ qua manh mối nào.

Nếu bạn gặp phải ngõ cụt, hãy bắt đầu lại.

Từng khung cảnh xẹt qua tâm trí, từng giây từng phút đều được phân tích cẩn thận, Ôn Giản Ngôn cảm thấy não mình bắt đầu đau âm ỉ.

Hành lang…

Vẫn đang kéo dài.

Là kiểu kéo dài vô tận bất thường.

Cho dù hắn gắng hết sức chạy như bay trong năm phút thì khung cảnh xung quanh vẫn không thay đổi.

Theo lý mà nói, đáng lẽ hiện tại bọn họ đang ở thế giới bên ngoài, kiến trúc và hoàn cảnh sẽ không biến hoá theo thế giới tinh thần của bệnh nhân, chính bởi vì thế mà ngay từ đầu Ôn Giản Ngôn mới suy đoán, có lẽ bản thân đã gặp phải quỷ đả tường…

…Quỷ đả tường?

Ôn Giản Ngôn khẽ trợn mắt, dường như nhận ra điều gì đó.

Tô Thành đặt câu hỏi “quỷ đả tường”, và nháy mắt nó biến thành suy nghĩ chân thật trong lòng Ôn Giản Ngôn.

Hắn đang nghĩ có phải mình gặp quỷ đả tường không, sau đó Tô Thành nêu ra vấn đề tương tự.

Tiếp đó Tóc Vàng như có thuật đọc tâm, thành công giải đáp “nghi vấn” của hắn, hơn nữa chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hắn cảm thấy cầu thang vốn nên xuất hiện thì cầu thang cũng xuất hiện trước mặt thật.

“…”

Một suy nghĩ quỷ dị chậm rãi hiện lên trong đầu Ôn Giản Ngôn.

Vì sao ba người Luce không hề nói chuyện trong suốt quá trình?

Có lẽ bởi vì đối phương và hắn vốn chỉ là đồng đội tạm thời, và hắn cũng không chú ý quá nhiều tới sự an nguy của ba người họ, cho nên suốt cả chặng đường hắn rất ít khi nghĩ về ba người.

Vì sao “Tô Thành” và “Tóc Vàng” lại đột nhiên đuổi theo – nếu họ thực sự bị “thay thế” bởi một sinh vật nào đó thì mục đích của họ nên là dẫn dụ chứ không phải là vây bắt.

Trừ khi…

Bất kể dẫn dụ hay là vây bắt…

Tất cả chỉ là suy đoán của riêng hắn mà thôi.

Ôn Giản Ngôn cẩn thận nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.

Đúng vậy.

Tất cả mọi thứ đều đi theo hướng “tưởng tượng” của mình.

Nghi vấn của Tô Thành, thăm dò của Tóc Vàng.

Khi hắn nảy sinh ngờ và cảnh giác với thân phận “đồng đội” thì ba người kia cũng vừa khéo xoay người, để lộ khuôn mặt không có ngũ quan, khéo thay chứng thực suy đoán của hắn.

“…”

Ôn Giản Ngôn bỗng dừng bước.

Hắn đứng tại chỗ, tim đập loạn nhịp trong lồng ngực, sống lưng toát đầy mồ hôi nóng bỏng, cơ thể khẽ rùng mình dưới sự căng thẳng kịch liệt.

Bên tai im lặng.

Bóng tối nặng nề yên ắng sâu không đáy.

Không có tiếng bước chân đằng sau.

Không có gì cả.

Hắn chầm chậm quay đầu nhìn về phía sau.

Trong ánh sáng lờ mờ của đèn pin, có thể thấy rằng – không có người nào ở đó.

Không ai săn đuổi.

Không ai đi theo.

Không ai theo cùng.

Hai đầu hành lang đều chìm trong bóng tối tựa đáy biển, giống như là một hòn đảo biệt lập chỉ mình Ôn Giản Ngôn đứng ở trong đó thở hổn hển.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.