Đúng lúc này, bên tai vang lên âm thanh máy móc của hệ thống:
[Độ lệch cốt truyện: 6%. Thưởng tích phân: 1000]
Sau khi nghe được âm báo, Ôn Giản Ngôn khẽ giật mình, trên mặt không khỏi lộ vẻ mờ mịt.
Hả?
Độ lệch cốt truyện?
Tại sao lần này lại nhanh như vậy? Hình như hắn có làm gì đâu?
Tô Thành bên cạnh khó nhọc bò xuống khỏi giường, động tác có chút cứng nhắc bởi vì tứ chi tê liệt.
Anh ta nhìn Ôn Giản Ngôn đang đứng thảng thốt, hỏi:
“Làm sao vậy?”
Ôn Giản Ngôn hồi hồn, lắc đầu:
“… Không có gì hết.”
Dù sao độ lệch này cũng không cao, theo lý mà nói sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì, tạm thời có thể ném ra sau đầu.
Hơn nữa trong phó bản này, tích phân mà độ lệch cốt truyện mang lại chỉ có thể dùng để đối lấy thời gian sinh tồn và chi tiêu trong cửa hàng, không được tính vào tích luỹ [tích phân nhiệm vụ].
Ôn Giản Ngôn tiến về phía trước vài bước, nghiêng người áp lên vách tường, cẩn thận dùng đầu ngón tay đẩy khe cửa ra, nhòm ra bên ngoài…
Hành lang im ắng, một vài bóng đèn trên đầu đã hỏng, dây điện từ trần nhà rơi xuống, một vài ngọn đèn phát ra âm thanh rì rì, dòng điện không ổn định hơi lập loè, hành lang chật hẹp bẩn thỉu được phân chia thành các luồng sáng tối, nom có vẻ đặc biệt lạ kỳ.
Ôn Giản Ngôn nhìn về phía mình đi đến.
Hành lang tối om yên tĩnh, không có tiếng bước chân cũng không nghe được tiếng lưỡi rìu lê dưới đất.
Như thể không có người nào đuổi theo hắn hết.
Tô Thành lúc này đã khôi phục hoàn toàn khả năng vận động, anh ta vươn vai, rón rén tới gần, hạ thấp giọng hỏi: “Vậy, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
“…”
Ôn Giản Ngôn không trả lời ngay lập tức, chỉ cụp mắt trầm ngâm.
Bởi vì muốn cứu Tô Thành nên sau khi tiến vào phó bản không bao lâu hắn đã bị tiêm thuốc an thần, bị nhốt vào phòng giam, đến khi tỉnh lại thì gặp phải tên biến thái cầm rìu, gần như không có thời gian để hắn tìm tòi và nghiên cứu cơ chế phó bản, khiến hắn rơi vào trạng thái mù mờ. Hơn nữa hiện tại hành lang quá hỗn loạn, hoàn toàn khác hẳn lúc hắn vừa nhập viện.
… Thế giới bên trong thế giới bên ngoài?
Hay cái gì khác?
Rất khó để kết luận.
Bây giờ tin tức hắn thu thập được vẫn còn quá ít, chưa thể đưa ra kết luận ngay.
Cho dù thế nào, nhất định phó bản đã xảy ra chuyện gì đó trong khoảng thời gian hắn bị tiêm thuốc an thần, chỉ là hắn đã bỏ lỡ mà thôi.
Bây giờ chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến.
“Rời khỏi đây trước.”
Ôn Giản Ngôn kết luận.
Hắn ngước mắt nhìn Tô Thành, nói ra suy đoán: “Thường thì ở gần phòng giam viện điều dưỡng sẽ có phòng bảo vệ hoặc hộ lý, nếu có thể tìm ra, chắc hẳn nơi đó sẽ giúp chúng ta hiểu rõ tình hình hiện tại.”
“Được.”
Tô Thành gật đầu.
Sau khi xác nhận ngoài cửa không có người nào, Ôn Giản Ngôn và Tô Thành rón rén rời khỏi phòng giam, cẩn thận đi về phía một đầu hành lang.
Toàn bộ phòng giam đều nằm ở một bên hành lang, hai người áp sát bên còn lại, tiến về phía trước.
Cửa phòng có cái mở toang, có cái đóng chặt, có tiếng nói mớ trầm thấp, có tiếng cười đùa ngớ ngẩn truyền đến từ sau cửa phòng, trôi dạt trong khí tĩnh mịch, khiến cho người ta thấy ớn lạnh.
Rất nhanh, một gian phòng được đánh dấu là phòng bảo vệ xuất hiện trước mặt hai người.
Ôn Giản Ngôn và Tô Thành nhìn nhau.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, vươn tay đẩy cửa.
Trong phòng bảo vệ là một mớ hỗn độn.
Vách tường dính đầy vết máu bắn tung toé, bàn ghế lật đổ, khắp nơi đều là vết rìu chém, nhưng lại không có một bộ thi thể nào.
Đúng lúc này, giọng nói kinh ngạc của Tô Thành từ cách đó không xa truyền đến.
Ôn Giản Ngôn thu hồi suy nghĩ, bước nhanh về phía Tô Thành, dõi mắt nhìn theo hướng đối phương chỉ.
Bản đồ được làm bằng bằng sắt và được hàn chặt lên vách tường, gần 80% diện tích bản đồ bị bôi đen, chỉ còn lại một hành lang được đánh dấu là phòng giam giữ.
Một gian trong số đó bị máu tươi gạch chéo.
Ôn Ôn Giản Ngôn rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ… Nơi này chính là phòng bệnh của tên sát nhân biến thái vô danh?
Ánh mắt hắn thoáng dừng lại trên thanh nhiệm vụ bên cạnh. Ở nơi đó, một hàng chữ nhỏ màu máu trôi nổi giữa không trung, thấy mà giật mình.
[Nhiệm vụ sơ cấp đã được ban hành: Tìm phòng bệnh của???]
Tuy rằng rất khiên cưỡng, nhưng…
Đây là manh mối duy nhất mà bọn họ có lúc này.
Ôn Giản Ngôn cắn răng, nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem.”
Bọn họ rời khỏi phòng bảo vệ, men theo hành lang theo hướng dẫn của bản đồ.
Chẳng mấy chốc, căn phòng bị máu tươi đánh dấu gạch chéo xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Cửa phòng không khóa, để chừa một khe hở hẹp, bên trong tối om bốc lên mùi máu tanh nồng nặc.
Ôn Giản Ngôn cẩn thận tiến lên phía trước, nhòm vào khe hở.
Căn phòng trống rỗng.
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, quay sang gật đầu với Tô Thành, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Đây cũng là một căn phòng giam, bố cục bên trong không khác gì căn Ôn Giản Ngôn từng ở trước đó, nhưng lại có vẻ xập xệ. Vách tường dính đầy dấu vết máu tươi bôi vẽ, những hàng chữ viết bằng máu nguệch ngoạc có vẻ cực kỳ điên cuồng đáng sợ.
Trong bóng tối mờ ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy trên tường có một cái lỗ rất lớn, lộ ra sắt thép và gạch vữa xây tường, có một khoảng trống đủ để con người chui qua.
Ôn Giản Ngôn sửng sốt, nhất thời chưa thể phục hồi tinh thần.
Nhưng giờ không phải lúc để suy nghĩ về nó.
Hắn nhíu mày cất bước đi về phía giường.
Dường như chiếc giường này đã được điều chỉnh đặc biệt, dài hơn một khúc so với chiếc giường trong căn phòng hắn từng ở, dây trói bằng da biến thành dây xích kim loại cứng cáp, như thể, nếu không dùng nó sẽ không trói được bệnh nhân ở trên giường.
Hắn cúi người xuống, nương theo ánh sáng mờ ảo cẩn thận quan sát giường bệnh trước mặt.
Một bảng tên nhỏ được đóng đinh ở góc giường.
[Tên bệnh nhân: ■■■■■]
[Giới tính: Nam]
[Bệnh trạng: Hoang tưởng, tâm thần phân liệt, khuynh hướng bạo lực]
[Mức độ nguy hiểm: Nguy hiểm cao]
Đúng lúc này, một tiếng kêu gào thảm thiết đột nhiên vang lên bên ngoài hành lang.
Khi lưỡi rìu bằng kim loại bổ xuống mang theo tiếng xé gió, tiếng xương gãy vụn vang lên, tiếng chặt da thịt nát bấy hoà vào nhau, khiến cho đáy lòng người ta giật thót.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương ban đầu đã dần trở nên suy yếu, bên trong khoang phổi giống như tràn đầy bọt máu, phát ra từng tiếng ùng ục đứt quãng.
Ôn Giản Ngôn ra hiệu với Tô Thành.
Tô Thành gật đầu.
Hai người hít sâu một hơi, sẵn sàng kích hoạt đạo cụ tàng hình bất cứ lúc nào, ẩn mình trong đêm, lẳng lặng chờ đợi.
Âm thanh… Dường như ngược hướng với hướng ban đầu họ tới.
Trong bóng tối, Ôn Giản Ngôn hơi nheo hai mắt, đáy mắt màu hổ phách hiện vẻ trầm tư.
Suốt dọc đường đi bọn họ không hề đổi hướng, gần như là đi thẳng một mạch đến cùng, cũng không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo từ sau, nhưng giờ đối phương lại xuất hiện ở đoạn đường phía trước…
Có ba khả năng.
Thứ nhất, đối phương có năng lực dịch chuyển không gian.
Thứ hai, bản đồ không đầy đủ, hành lang hoàn chỉnh bên ngoài phòng giam là một vòng tròn.
Thứ ba, bây giờ họ không còn ở trong Viện điều dưỡng Bình An, nơi này đã biến thành một không gian độc lập không thể ra ngoài.
Ôn Giản Ngôn nhìn lướt qua thanh nhiệm vụ ở rìa tầm mắt.
Hai nhiệm vụ trung cấp [Nghỉ ngơi một đêm trong phòng giam] và [Thoát khỏi phòng giam] vẫn đều đang trong trạng thái tiến hành.
Xác suất của khả năng thứ nhất không cao. Dù sao, nếu đối phương có thể dịch chuyển không gian thật thì ban đầu đã không bị hắn khoá trái trong phòng giam.
Vậy nên, chỉ có khả năng thứ hai và thứ ba được thành lập.
Đúng lúc này, có tiếng vải vóc sột soạt vang trong hành lang, hình như có người nào đó đang bò dưới đất.
… Đang đến.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi hít sâu một hơi, một tay của hắn đặt lên cánh cửa, cẩn thận nhìn ra bên ngoài.
Trong tầm nhìn hạn hẹp, chỉ thấy một người be bét máu tươi đang khó nhọc bò về trước, quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng trên người ướt sũng máu, trên lưng có vài vết chém sâu, dưới đùi trống rỗng, chỉ còn lại xương trắng và phần thịt băm nát bầy nhầy.
“Kít…”
Âm thanh kéo lê kim loại quen thuộc vang lên.
Nương theo tiếng bước chân đều đều, một bóng hình xuất hiện trong tầm mắt.
Ôn Giản Ngôn bất giác nín thở, chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Người đàn ông thân cao ít nhất mét 9, mái tóc màu vàng, dáng người dong dỏng cường tráng, trên người cũng mặc đồng phục bệnh nhân của Viện điều dưỡng Bình An. Đồng phục của gã loang lổ vết máu, máu tươi chưa khô chảy dọc theo áo nhỏ xuống dưới đất.
Trong tay gã cầm một chiếc rìu to, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ dữ tợn.
“Mày đi đâu vậy?”
Gã thì thầm hỏi.
Chiếc rìu nặng trịch dính đầy máu tươi và thịt vụn được nâng lên, phát ra tiếng xé gió sắc nhọn, sau đó bổ mạnh xuống dưới!
“A a a a a a…”
Tiếng gào thảm thiết ngưng bặt.
Chiếc rìu khổng lồ cắm sâu xuống đất, để lại một vết chém sâu kinh khủng.
Cơ thể bệnh nhân co giật nằm dưới đất, máu tươi chảy ra từ phần xương cổ bị chặt.
Chiếc đầu lăn lông lốc dưới đất, lăn đến bên mép khe cửa. Khuôn mặt tái trắng vẫn còn lưu lại thần sắc hoảng sợ vặn vẹo, con ngươi đờ đẫn mở to, đối diện với ánh mắt chàng trai đứng trong cửa.
“…” Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt, sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Chỉ nghe thấy “phịch” một tiếng, thi thể mềm oặt giống như chiếc túi vải rách bị người đàn ông dùng chân lật lại.
Lưỡi rìu sắc bén rạch qua phần bụng thi thể, nội tạng toả ra hơi nóng chảy xuôi xuống đất, bị đối phương dùng lòng bàn tay dính đầy máu tươi nâng lên, cẩn thận đánh giá.
“A… Là màu này sao…”
Gã lẩm bẩm.
“Đẹp thật…”
Ôn Giản Ngôn đứng bất động trong bóng tối, sắc mặt có chút trắng bệch.
Mặc dù đến giờ phút này đã trải qua bốn phó bản, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với cảnh tượng đẫm máu như vậy ở khoảng cách gần, khiến dạ dày hắn quay cuồng buồn nôn.
“Nhưng mà, không đúng…” Người đàn ông quan sát nội tạng, thất vọng lắc đầu: “Không đủ…”
Gã cúi người xuống, ngửi miếng thịt vụn đầm đìa máu tươi, giọng nói nhẹ nhàng mang theo điên cuồng không thể che dấu:
“Không phải em ấy.”
Người đàn ông đứng dậy, phần nội tạng vừa mới được gã nâng niu như bảo bối trong tay bỗng rơi lạch bạch xuống đất, bị mũi chân nghiền nát một cách vô tình.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Đờ mờ, đây là lần đầu tôi xem phó bản Viện điều dưỡng Bình An. Tên NPC này vẫn luôn biến thái vậy hả?”
“Đúng đấy, vẫn luôn như vậy.”
“Ha ha ha ha ha, mới chỉ có vậy đã không chịu đựng nổi sao? Thế thì lát sau lầu trên xem kiểu nào được?”
“Tuy nhiên tôi cứ cảm thấy hơi lạ… Gì mà đẹp với không đẹp, tôi nhớ hướng điên của hắn hình như không phải cái này mà?”
“Đúng đúng, hình như là thay đổi thật, chẳng lẽ bệnh điên còn biến dị sao? Hay là thiết lập phó bản bị điều chỉnh?”
“Hơn nữa “em ấy” là ai? Hắn đang tìm ai vậy?”
“Không biết! Tôi cũng không hiểu!”
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ, mồ hôi lạnh sau lưng túa ra hết lớp này đến lớp khác. Dù rằng hắn không rõ rốt cuộc người kẻ kia nhắc đến là người nào, nhưng mà, không hiểu vì sao…
Trong lòng cứ luôn có một dự cảm chẳng lành.
Đột nhiên, không hề có dấu hiệu nào báo trước, một bàn tay trắng bệch bỗng thò ra từ bóng tối, đặt lên trên vai Ôn Giản Ngôn.
“!!!”
Ôn Giản Ngôn giật nảy mình, gần như phải dùng toàn bộ sự tự chủ mới không kêu thành tiếng.
Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, quay phắt đầu nhìn sau lưng.
“Hì hì hì hì hì…”
Một khuôn mặt tái nhợt điên cuồng đang chậm rãi thò lại gần: “Nhìn trộm, bé hư, nhìn trộm, bé hư, nhìn trộm! Bé hư!”
Giọng nói của người đàn ông ngày một lớn.
“…”
Người đàn ông ngoài phòng nghe được âm thanh nói chuyện bên trong, chậm rãi quay đầu nhìn sang hướng này.
Lúc này Ôn Giản Ngôn mới nhìn thấy rõ, khuôn mặt của gã đeo một chiếc mặt nạ da người đầm đìa máu tươi, vị trí hai hốc mắt bị khoét sâu, lộ ra đôi mắt mắt màu xanh rất nhạt, đáy mắt mang theo thần sắc điên cuồng không thể bỏ qua, khiến cho đáy lòng người ta bất giác ớn lạnh.
“Kít kít…”
Gã cúi người xuống cầm chiếc rìu nặng nề lên, đi về hướng này.
Tiêu rồi!
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt.
Một hình ảnh thoáng hiện lên trong tâm trí hắn – cái lỗ trên tường.
Hiển nhiên tên điên kia ở bên ngoài phòng, sau đó chui từ chiếc lỗ này vào bên trong.
Mẹ kiếp.
Đúng là nhà dột còn gặp mưa rào.
“Nhìn trộm!! Bé hư!!!”
Đến cuối cùng, đối phương bắt đầu la hét, giọng nói bén nhọn đến độ chói tai.
Ôn Giản Ngôn ra hiệu cho Tô Thành.
Một giây sau, hắn đẩy mạnh cửa, vừa khéo nện thẳng vào mặt người đàn ông sắp đẩy cửa tiến vào.
Người đàn ông bất ngờ không kịp đề phòng, lùi về phía sau một bước, mặt nạ da người trên mặt lắc lư, máu tươi nhỏ tí tách xuống.
Gã dùng chiếc rìu chống đỡ cơ thể sắp ngã. Dưới mặt nạ đầm đìa máu tươi, khoé miệng của gã từ từ hé mở, cất lên giọng nói trầm thấp, dịu dàng mà ngọt ngào:
“Cưng à, em ở đây sao?”
Người đàn ông lùi về phía sau hai bước, cái rìu nặng trịch gần như có thể đè bẹp một người trưởng thành bị gã nâng lên một cách dễ dàng, giống như một món đồ chơi của con nít, cơ bắp rắn chắc trên tay gã phồng lên, ẩn chứa sức mạnh kinh người.
“Rầm!”
Chiếc rìu khổng lồ giáng xuống.
Vụn gỗ tung bay, ánh đèn lạnh lẽo ngoài hành lang tràn vào, chiếu rọi căn phòng tối tăm.
“A a a a a!!”
Tên điên kia hét lên, vỗ tay bắt đầu cười điên cuồng: “Ha ha ha ha ha ha!”
Hắn ta xoay người, nhanh nhẹn chui vào khe hở, nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cánh cửa chỉ còn những mảnh vỡ vụn, dễ dàng bị người ta nghiền nát.
Nương theo ánh đèn chập chờn, người đàn ông dính đầy mùi máu tươi chậm rãi bước vào. Dáng người của gã thật sự quá cao to, mang đến cảm giác áp bách cường đại ở trong căn phòng nhỏ hẹp.
“Cưng à, em đang ở đâu?”
Gã dùng ngữ điệu dụ dỗ hỏi.
Trong phòng trống rỗng, dưới ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào, chỉ có một lỗ hổng cực kỳ nổi bật nằm trên vách tường.
Ôn Giản Ngôn và Tô Thành dán sát người vào vách tường, cả hai đã kích hoạt đạo cụ tàng hình, nín thở, im lặng, dựa lưng vào tường.
Dựa theo logic, sau khi phát hiện trong phòng không có người nào, nhất định đối phương sẽ cho rằng con mồi đã chui qua khe hở, sau đó đuổi theo đường kia, còn bọn họ thì nhân cơ hội chạy trốn.
“Kítttt….”
Tiếng rìu lê trên nền nhà, người đàn ông đeo mặt nạ da người chậm rãi bước tới chỗ vết nứt rồi dừng lại.
Trong không gian tĩnh lặng, trái tim nhảy lên thình thịch.
Lưng Ôn Giản Ngôn dựa sát vách tường, cả người phát lạnh.
Im lặng.
Chờ đợi.
“Ha ha ha ha…”
Người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, gã chậm rãi xung quanh, dáng vẻ điên cuồng ngày càng trở nên rõ nét trong con ngươi màu xanh nhạt.
Gã ngẩng đầu lên, say mê hít sâu một hơi:
“Không, em ở chỗ này.”
Đôi mắt của gã nhìn vào góc tối, khẳng định chắc nịch: “Phải không?”
“!!!”
Trong nháy mắt đó, Ôn Giản Ngôn cảm thấy trái tim mình như nhảy vọt lên họng, thân thể sinh ra phản ứng căng thẳng kịch liệt, gần như theo bản năng muốn đâm đầu chạy trốn!
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“A a a a!”
“A a a a a a a a a a!!”
“Cứu với, tôi hồi hộp quá a a a a!!!!!”
“Coong coong coong!!!”
Đột nhiên, tiếng chuông chói tai vang dội xuyên thủng màn đêm, vang vọng hành lang trống trải, giống như bùa chú định thân, lại giống như khúc dạo đầu của cơn hoan lạc,
Người đàn ông đeo mặt nạ da người dừng lại.
Gã giơ tay lên, chậm rãi vuốt tóc, mái tóc màu vàng rối bù dính máu len qua kẽ tay:
“A, đáng tiếc.”
… Đáng tiếc?
Ôn Giản Ngôn ngẩn người.
Nhưng hắn còn chưa kịp định thần thì âm thanh máy móc của hệ thống đã vang bên tai:
[Ting! Chúc mừng streamer hoàn thành nhiệm vụ: Nghỉ ngơi qua đêm tại phòng giam
Cổ tay và cổ chân truyền đến cảm giác trói chặt quen thuộc.
Hắn khó nhọc quay đầu, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường trói buộc ban đầu, tứ chi bị cố định chặt tại chỗ, trong phòng trống rỗng, cánh cửa phòng giam đóng chặt.
… Mơ sao?
Cảm giác lạnh sống lưng kinh khủng vẫn còn lưu lại trong cơ thể, quần áo bệnh trên người ướt sũng mồ hôi lạnh, dính chặt vào người.
“Leng keng leng keng.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa kim loại va chạm vào nhau, một giây sau, chìa khóa được tra vào ổ, ổ khoá bắt đầu chuyển động.
“!!!”
Cơ thể của Ôn Giản Ngôn căng thẳng bật lên.
Chết tiệt!
Hắn nghiêng người sang bên theo thói quen, chuẩn bị lặp lại trò cũ, định móc mảnh gương từ trong khe hở quần áo. Nhưng, vị trí quen thuộc kia lại trống không, chỉ còn vải vóc mềm mại.
“Két…”
Cửa phòng bị đẩy ra.
Hai nhân viên hộ lý mặc đồng phục quen thuộc bước vào.
Trán Ôn Giản Ngôn túa mồ hôi lạnh, lồng ngực phập phồng kịch liệt, tầm mắt dừng trên người tới, giống như một con mèo bị dọa sợ nhưng không có chỗ trốn.
Hai người cúi người xuống tháo dây trói trên cổ tay và cổ chân Ôn Giản Ngôn.
Nương theo âm thanh va chạm vào nhau, Ôn Giản Ngôn cảm thấy trói buộc trên tay chân được nới lỏng.
“Đi xuống.”
Hộ lý lạnh lùng ra lệnh: “Giam giữ đã kết thúc. ”
*
Phòng sinh hoạt tự do.
Trên vách tường trắng phau treo cây thánh giá đen kịt, những chiếc ghế mềm mại nằm rải rác, trên bàn bày đủ loại trò chơi, bàn cờ, xếp gỗ, cọ vẽ,…
Máy hát bên cạnh đang phát một khúc đồng dao vui vẻ.
Rè rè, không thể nghe thấy nội dung bài hát là gì.
Dưới cú đẩy thô bạo, Ôn Giản Ngôn loạng choạng bước vào phòng sinh hoạt tự do.
“Lẻng xẻng…”
Hàng rào sắt phía sau được đóng lại, sau đó bị khoá một lần nữa.
Ôn Giản Ngôn vừa xoa cổ tay bị siết sưng đỏ của mình vừa quay đầu nhìn ra ngoài hàng rào sắt… Hộ lý khóa cửa xong đã xoay người rời đi, bóng lưng khuất dần trong hành lang đen kịt.
“Uống thuốc.”
Y tá với khuôn mặt bình tĩnh không cảm xúc nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn, đưa cho hắn một ly giấy nhỏ.
Ôn Giản Ngôn mỉm cười với cô ta: “Cảm ơn.”
Hắn nhận ly giấy dốc vào miệng mình, cổ họng nuốt ực, phát ra tiếng nuốt rõ ràng.
“Há miệng.” Y tá nói.
Chàng trai đặt cốc giấy về chỗ cũ, mở miệng, lè lưỡi theo lệnh của đối phương, để cho đối phương kiểm tra mình không có hành vi tàng trữ bí mật nào.
Ôn Giản Ngôn bước vào phòng sinh hoạt tự do, ngồi xuống một chiếc ghế sô pha, vài viên thuốc mang màu sắc khác nhau bị giấu dưới nệm sô pha.
Hắn lén nhìn quanh một vòng.
Tô Thành vẫn còn chưa đến.
Cách đó không xa, Tóc Vàng nhìn thấy Ôn Giản Ngôn. Hai mắt của gã sáng ngời, vô thức tăng nhanh tốc độ đi về phía bên này.
“Cậu không sao chứ!”
Tóc Vàng từ xa đã chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn khi Ôn Giản Ngôn bị đưa vào phòng giam trước đó.
Mặc dù gã cảm thấy với thực lực của đối phương thì chắc sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, nhưng khi nhìn thấy Ôn Giản Ngôn bị tiêm thuốc an thần lôi đi, đáy lòng Tóc Vàng vẫn cảm thấy bất an, thẳng cho đến khi nhìn thấy đối phương xuất hiện trước mặt mình, cuối cùng gã cũng yên lòng.
“Tất nhiên, tôi thì có chuyện gì được.”
Ôn Giản Ngôn nhún vai.
Hắn nhìn về phía Tóc Vàng: “Anh đã uống thuốc y tá đưa cho chưa?”
“Uống rồi.” Tóc Vàng gãi đầu: “Nhưng tôi đã sử dụng đạo cụ, nhét một cái túi nhỏ vào cổ họng, sau đó vừa vào liền nhổ ra.”
Mặc dù gã nhát gan và cũng không phải đại thần cao siêu gì, nhưng trải qua nhiều phó bản như vậy không phải không có ích.
“Cho nên, vì sao lúc trước cậu lại làm vậy?”
Tóc Vàng đè thấp giọng, nghi hoặc hỏi.
“Để vào phòng giam.” Ôn Giản Ngôn đáp: “Người chủ động tấn công hộ lý trước tôi chính là người tôi muốn tìm.”
Dù thế nào đi chăng nữa, lần này có thể bình an từ trong phòng giam trở về chắc chắn không phải là chuyện xấu.
Thậm chí còn là một cơ hội tuyệt vời.
Từ sau khi tiến vào phòng sinh hoạt tự do, Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận được rất nhiều tầm mắt trong sáng ngoài tối dừng trên người mình.
Nhất định chuyện hắn chủ động tiến vào phòng giam ngày đầu tiên đã được lan truyền giữa các streamer, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ có đội ngũ tới tìm hắn… cho dù là vì hợp tác hay là trao đổi tin tức thì hiện tại hắn đã chứng tỏ mình là ứng cử viên sáng giá nhất.
Tóc Vàng lắp bắp kinh hãi, bất giác đứng thẳng nhìn về phía cửa:
“Vậy bây giờ anh ta đâu?”
“Chắc là không có việc gì.” Ôn Giản Ngôn nhớ lại cảnh tượng sau khi tỉnh lại của mình, nói: “Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ chẳng mấy chốc nữa anh ta sẽ tới.”
Hắn còn chưa kịp dứt lời thì lại có tiếng cửa sắt bị kéo ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]