Sống lưng Ôn Giản Ngôn áp chặt vào mặt gương cứng rắn lạnh lẽo, từ cổ đến ngực hắn bị bóng đen dày đặc đè ép, mang đến cảm giác chóng mặt gần như nghẹt thở.
“… Đức Cha.”
Giọng hắn khàn khàn như bị ép ra từ trong cuống họng: “Ngài có đó không?”
Ánh sáng ngoài gương chiếu vào từ đằng sau, luồng sáng di chuyển, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của đồng đội.
Cùng với sự thay đổi của ánh sáng, dường như có ai đó đến gần mặt gương và dùng khớp ngón tay gõ thử lên mấy cái, như thể đang xem xem liệu dưới mặt gương còn một không gian khác không.
Cảm giác rung động mơ hồ truyền đến chồng chéo lên nhịp tim đập dồn dập.
“…”
Bóng tối trước mặt là một khoảng lặng.
Không ai hồi đáp.
…
Ôn Giản Ngôn bị buộc phải ngẩng đầu thở dốc.
Trước mặt hắn là bóng tối dày đặc mà tầm mắt không thể xuyên thủng, giống như mực nước sền sệt và mây đen giăng kín bao phủ người hắn ở bên trong.
Cảm giác đụng chạm như có như không, như ẩn như hiện ban đầu đã hoàn toàn ngưng đọng. Nó biến thành một loại trói chặt vô tình, từng bóng đen lạnh lẽo siết chặt làn da, quấn quanh các bộ phận cơ thể, đã thế còn siết chặt dần theo thời gian.
Từng tấc da thịt đều chìm sâu trong bóng tối lạnh giá.
Cảm giác quấn quanh quá chặt khiến Ôn Giản Ngôn vô thức cuộn tròn người, song ngay lập tức lại bị đè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1886874/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.