Chương trước
Chương sau
Tờ giấy ẩm ướt nhớp nháp cùng với dòng chữ quen thuộc lờ mờ hiện lên:

[Quy tắc nhân viên Công viên giải trí Mộng Ảo]:

Đám người Vân Bích Lam và Văn Nhã đều giật mình.

Các cô nhìn nhau rồi tiến lại gần hơn, đọc kỹ nội dung trên tờ giấy:

“Chào mừng bạn đến với Công viên Giải trí Mộng Ảo và trở thành nhà điều hành hạng mục Tàu nhỏ điên cuồng trong Công viên Thư giãn. Công viên sẽ cung cấp cho nhân viên các lợi ích chất lượng cao, bao gồm tiền thưởng không giới hạn cuối năm, ba tháng nghỉ phép một lần cũng như bảo hiểm an toàn cá nhân đầy đủ. Vì lợi ích và an toàn tính mạng của bạn trong công viên, xin vui lòng tuân thủ các quy tắc sau:

1. Công viên đóng cửa lúc 6 giờ tối, vui lòng không làm thêm giờ, không ở qua đêm, rời đi trong vòng nửa tiếng sau khi công viên đóng cửa.

2. Khi làm việc trong công viên, xin hãy vui lòng mặc đồ linh thú hoặc trang điểm thành chú hề, không cởi bỏ trang phục hoặc tẩy trang trong khuôn viên. Nếu ai đó yêu cầu bạn làm vậy, xin hãy bỏ qua và nhanh chóng tránh xa.

Hai quy tắc đầu trùng lặp với nội quy nhân viên trong Tàu lượn siêu tốc, nhưng bắt đầu từ quy tắc thứ ba, nội dung còn lại của chúng hoàn toàn khác biệt.

3. Hạng mục này bắt đầu muộn và không có thời gian cố định, tất cả nhân viên vui lòng chờ đợi thông báo tại khu vực nghỉ dành cho nhân viên ở phía Đông quảng trường phía Bắc. Vui lòng không đến khu làm việc trước.

4. Thiết bị của hạng mục rất dễ vận hành, chỉ có nguồn điện và công tắc.

5. Sau khi tất cả du khách lên tàu hãy bật nguồn điện. Khi tàu băng qua ba đường hầm, vui lòng bật công tắc [1].

6. Sau khi tàu rời khỏi điểm xuất phát, nếu gặp trường hợp thiếu khách, vui lòng rời khỏi buồng lái cũng như rời đi trước khi nguồn điện được mở lần hai.

7. Đáp ứng càng nhiều yêu cầu của khách du lịch càng tốt, bởi vì họ là ■ ■ ■ ■ của chúng ta.

[Quy tắc xử lý khẩn cấp cho người vận hành thiết bị hạng mục tàu lượn siêu tốc]

1.Nếu bạn vi phạm quy tắc [1], vui lòng tham khảo điều 2.1.2 trang 5 bộ Quy tắc Ứng xử nhân viên.

2. Nếu bạn vi phạm quy tắc [2], vui lòng tham khảo điều 1.1.3 trang 8 bộ Quy tắc Ứng xử nhân viên.

3. Thời gian chuyến xe cuối cùng của hạng mục là ■■■■ xin vui lòng liên hệ với nhân viên dọn dẹp, ■■ ếch ■ ■ ■ ■ ■ cũng rời đi.”

“Cho nên… Đây có phải là quy tắc dành cho nhân viên hạng mục này không?”

Vân Bích Lam dừng mắt trên đạo cụ và tờ giấy trước mặt, kết luận: “Khá nhiều quy định ở đây giống với tàu lượn siêu tốc bên kia, tuy nhiên nó lại không có quá nhiều cấm kỵ.”

“Đúng vậy.”

Văn Nhã gật đầu chỉ điều thứ năm: “Nhưng bây giờ trưởng tàu đã chết, cho nên xem ra công tắc số [1] cần chúng ta bật bằng tay, nếu không tôi nghi ngờ, liệu đoàn tàu này còn quay về điểm xuất phát được không?”

“Chỉ tiếc rất nhiều thông tin quan trọng đều không thể nhìn thấy rõ…”

Vân Bích Lam nhíu mày, cố gắng nhìn kỹ dòng chữ bị bôi xóa bên dưới, song cũng không có thu hoạch gì cả.

Cô ngẩng đầu:

“Ít nhất bây giờ chúng ta biết một thông tin quan trọng.”

“Có lẽ tên kia chưa chết.”

Tất cả mọi người sửng sốt, ánh mắt đổ dồn lên người Vân Bích Lam.

“Cho dù kế hoạch đuổi giết của đám người kia thành công hay là bị lũ thây ma lôi kéo thì đều rất khó để hắn tìm đủ thời gian móc những thứ này từ trong túi áo rồi ném lại cho chúng ta.”

Vân Bích Lam quơ quơ con búp bê mèo trong tay, nói tiếp:

“Cho nên tôi đoán, rất có thể hắn phải tạm thời rời đi vì một lý do đột xuất nào đó. Những đạo cụ được để lại là nhằm muốn chúng ta qua màn kế tiếp.”

“Tất nhiên,” Cô hít một hơi thật sâu: “Đấy là tình huống tốt nhất.”

Tình huống xấu nhất… thật ra không cần nói nhiều thì mọi người đều hiểu được.

Văn Nhã nhìn những người đồng đội trước mặt:

“Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là tiếp tục tìm kiếm huyết thanh và đạn dược, hy vọng hắn sẽ xuất hiện trở lại.”

“…”

Những người còn lại nghiêm mặt gật đầu.

“Đúng vậy.”

*

Xung quanh đều là mặt gương sáng bóng lạnh lẽo. Đỉnh đầu, dưới đất, vách tường, vô số mặt gương vây quanh người hắn, khiến cho người nhìn hoa mắt chóng mặt không phân biệt được mình đang ở đâu.

Người đàn ông rủ mắt.

Khuôn mặt đó gần như phù hợp với giới hạn trí tưởng tượng của con người, song vẻ đẹp lạnh lùng tàn nhẫn lại không phải của con người, gần như là một vẻ đẹp dị loại đầy tính công kích.

Loại vẻ đẹp ấy không khiến con người sinh lòng ái mộ, trái lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Con ngươi của y giống như vàng bị nóng chảy, đáy mắt không có cảm xúc hoặc ham muốn nào mà con người quen thuộc. Chúng mạnh mẽ và nguyên thủy, không có thiện ác hay hỉ nộ, tuy nhiên lại khiến người nhìn cảm thấy sợ hãi khủng hoảng theo bản năng.

Quá gần.

Dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt ấy, Ôn Giản Ngôn cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, giống như trong ngực ẩn giấu một con vật nhỏ đang cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi xương sườn.

Mặc dù tứ chi của hắn không bị trói buộc, thậm chí cũng không bị hạn chế hành động, thế nhưng cảm giác đe dọa mạnh mẽ vẫn không biến mất, hơn nữa còn tăng gấp mấy lần so với trước.

Cảm giác lãnh lẽo dâng lên từ dưới lòng bàn chân, dục vọng muốn trốn thoát gào thét trong đầu hắn.

Không thể bỏ chạy.

Cũng không thể trốn thoát.

Ôn Giản Ngôn rất lý trí.

Mặc dù hắn dễ dàng bị dọa sợ nhưng hắn không bao giờ hành động liều lĩnh dưới sự điều khiển của cảm xúc và bản năng.

Cho dù chạy trốn hay là chống cự đều vô nghĩa, chúng không giúp ích được gì cho hắn trong tình cảnh này.

Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng, ép hai chân mình đứng im tại chỗ.

Sống lưng của hắn suýt chút đụng phải mặt gương lạnh lẽo. Hắn gần như cảm nhận được hơi mát rõ ràng truyền từ tấm gương, khiến da thịt hắn run lên bần bật.

Thiếu niên đứng im tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho đối phương vuốt ve cơ thể mình bằng ánh mắt như hóa hình.

Với khoảng cách này, chênh lệch hình thể khiến hắn như nép vào lồng ngực đối phương.

“Trong mơ cũng vậy.”

Vu Chúc trầm ngâm cụp mắt, chăm chú nhìn tên con người đang rất gần mình, cất giọng hờ hững: “Cậu sợ ta?”

Ôn Giản Ngôn: “…”

Còn không phải chắc?!

Tuy nhiên trong nháy mắt đó, tim hắn cũng chìm xuống dưới đáy.

Quả nhiên giấc mơ của hắn trong không gian hệ thống không chỉ là mơ. Đối phương thật sự có thể thông qua hình xăm nhập vào giấc mộng của hắn, thậm chí dùng nó xâm nhập không gian hệ thống.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hắn cảm thấy mảnh da nhỏ gần xương hông đang mơ hồ bỏng rát, tỏa ra từng chút nhiệt khí đáng sợ dưới sự cọ sát của trang phục.

“Đúng vậy.”

Dưới vô số mặt gương vây quanh, Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn từ dưới lên. Đôi mắt hổ phách tựa như lưu ly dưới ánh đèn.

“Dù sao, như Ngài đã biết, tôi là con người.”

Thiếu niên dùng tư thái dịu dàng, giọng nói kèm theo một sự kiềm chế xảo diệu rất khó phát hiện, song lại có thể dễ dàng gãi trúng chỗ ngứa trong lòng, kỹ thuật cao siêu không lưu dấu vết:

“Làm sao con người không sợ thần linh cơ chứ?”

Ôn Giản Ngôn vừa nịnh hót vừa nhanh chóng suy nghĩ.

Lần này có hai khả năng khiến hắn gặp đối phương trong phó bản [Công viên giải trí Mộng Ảo]. Thứ nhất là do hắn quá xui xẻo, tiếp tục tiến vào phó bản mà y làm Boss, vận may kém đến độ có thể mua vé số ngược. Còn loại thứ hai là do đối phương đang chủ động tìm hắn.

Mặc dù trải qua thời gian Ôn Giản Ngôn mới ngộ ra vận may của mình, tuy nhiên về mặt xác suất thì khả năng thứ hai càng cao hơn.

Sau khi phó bản trước kết thúc, giấc mơ hắn từng mơ thấy trong không gian hệ thống càng chứng minh suy đoán này.

Ôn Giản Ngôn cẩn thận ngước mắt lén lút quan sát vị “Đức Cha” trước mặt mình qua khe hở hàng mi.

Chẳng bao lâu sau hắn đã nhận ra gì đó.

Không giống những lần gặp nhau ở phó bản trước, dường như lần này đối phương không có “thực thể” theo đúng nghĩa đen. Mặc dù y vẫn có thể khống chế bóng ma, thậm chí có quyền kéo hắn vào gương, nhưng cho dù ở trong “mê cung gương” này, thân hình đối phương vẫn chỉ xuất hiện trong gương chứ không phải đứng trước mặt hắn bằng cơ thể thật.

Thật thú vị.

Ôn Giản Ngôn híp mắt rồi nhanh chóng cúi gằm đầu, giữ nguyên dáng vẻ cung kính phục tùng khi trước.

Vu Chúc cụp mắt nhìn hắn chăm chú, đôi mắt màu vàng phản chiếu bóng hình nhân loại trước mặt một cách rõ ràng:

“Cậu không cần sợ ta.”

Giọng y trầm thấp không có nhấp nhô dư thừa, gần như mang đến ảo giác nhẹ bẫng: “Ta đồng ý với thỉnh cầu của cậu, không phải sao?”

… Thỉnh cầu?

Thỉnh cầu nào?

Ôn Giản Ngôn ngơ ngác.

Tại sao hắn không nhớ rõ mình đã đưa ra thỉnh cầu quái quỷ gì cho đối phương?!

Giây tiếp theo, bóng đen dày đặc từ sâu trong gương tràn ra quấn chặt người hắn.

“!”

Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt.

Một giây sau, khoảng cách hắn mất một phút âm thầm kéo dãn dễ dàng bị xóa bỏ. Thiếu niên bị kéo trở về, cơ thể dán chặt lên gương.

Trong lúc giãy dụa vừa rồi, chiếc áo sơ mi vốn rộng thùng thình nơi ra, phù chú đỏ tươi hằn trên làn da mềm mại trắng nõn, phập phồng lên xuống theo nhịp thở gấp của con người.

Mặt gương băng giá áp vào dưới bụng, làn da mềm mại ấm áp bị ép chặt lên mặt gương cứng rắn trơn bóng.

Dưới sự giam cầm của những xúc tu hắc ám, Ôn Giản Ngôn buộc phải ngẩng đầu nhìn y.

“Cậu đã nói rằng, cậu sẽ trở thành một giáo chủ có ích.”

Đôi mắt tàn khốc nóng bỏng nhìn hắn chằm chằm, ấy nhưng giọng nói của y lại đầy hờ hững: “Vì thế, cậu đánh cược quyền sở hữu linh hồn mình.”

“Nếu đã như vậy, cậu phải làm tròn bổn phận của mình với tư cách là tín đồ.”

Người đàn ông trong gương nâng tay lên, vuốt ve họa tiết đỏ tươi cách mình một mặt kính.

Mặc dù không bị trực tiếp chạm vào, song Ôn Giản Ngôn vẫn có áo giác bị bàn tay y nhẹ nhàng mơn trớn: “Mảnh vỡ linh hồn của ta được giấu ở chỗ nào đó trong nơi này, hãy tìm nó.”

“Và mang đến cho ta.”

Dưới sự áp bách của tấm gương, đồng tử thiếu niên hơi co lại, nhịp thở bất giác tăng nhanh.

“Cậu không cần sợ, ta không phải ác thần lấy việc tra tấn tín đồ của mình làm niềm vui.”

Vu Chúc quan sát nhân loại trước mặt.

“Cho dù thất bại ta cũng tặng cậu phần thưởng cao nhất.”

Khóe môi của y khẽ nhếch, nụ cười tham lam xẹt qua khóe môi, hàm răng sắc nhọn trắng tinh lộ ra dưới cánh môi mỏng nhạt màu: “Hòa làm một thể với vị thần cậu kính yêu nhất.”

Vu Chúc cúi người, miêu tả đường cong chiếc cằm thiếu niên cách mặt gương, cử chỉ tao nhã uyển chuyển nhưng dọa người.

Y nheo đôi mắt màu vàng đói khát, giọng nói trầm thấp vui vẻ:

“Ta vô cùng chờ mong ngày hưởng dụng cậu.”

*

Đoàn tàu lao nhanh vun vút, khung cảnh ngoài ô cửa sổ nhanh chóng lướt qua.

Lần thứ hai băng qua đường hầm, thi thể chui vào trong tàu lại nổ tung, 80% không gian xe bị trứng ếch nhớp nháp chiếm cứ, thu nhỏ không gian hoạt động của streamer đến cực hạn.

Hư không nứt một khe hở.

“Phịch!”

Một thiếu niên bị ném ra từ bên trong.

Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt, may mà trước khi tiếp đất hắn đã kịp thời kích hoạt đạo cụ nên mới tránh khỏi kết cục bị mấy thứ ghê tởm kia ăn tươi nuốt sống.

Đệt.

Thiếu niên vác khuôn mặt âm u bò dậy khỏi đống trứng ếch nhớp nháp. Mặc dù có lồng bảo hộ nhưng về bản chất hắn vẫn rơi vào ổ trứng.

Còn là đám trứng lúc nhúc trượt từ trên lồng bảo vệ trong suốt trượt xuống, nhỏ tí tách bên chân hắn.

Ôn Giản Ngôn liếc mắt nhìn khoảng không đằng sau, hung tợn nghiến răng nghiến lợi.

Cái thứ *** què gì đâu[1].

Sớm muộn gì cũng có ngày ông chơi chết mày.

Tác giả có lời muốn nói:

Thần linh bún riêu: Cậu không cần phải sợ ta, ta sẽ không tổn thương cậu.

Thần linh pha kè: Cậu không cần phải sợ ta, ta chỉ muốn ăn luôn cậu mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.