Khu Quang Minh và khu Ám Hà bị ngăn cách bởi một bức tường cao, muốn ra vào khu Quang Minh thì phải đi qua trạm kiểm tra.
Một trong những trạm kiểm tra ở ngay gần trung tâm thống kê, vì nơi đó là khu vực phồn hoa nhất của khu Ám Hà, cộng thêm sự tồn tại của trung tâm thống kê, nhu cầu ra vào của người khu Quang Minh rất lớn.
Ngân Tô không ngờ cô gái mặt tròn trông tuổi tác không lớn này lại làm việc ở trạm kiểm tra.
Cô còn tưởng nhân viên ở trạm kiểm tra đều là cư dân của khu Quang Minh cơ…
Ngân Tô không trả lời câu hỏi của cô ấy, cô dùng giọng điệu tán gẫu tùy ý hỏi: “Làm hậu cần ở trạm kiểm tra có vất vả không?”
“Có hơi… Nếu không cũng chẳng đến lượt chúng tôi.” Cô gái mặt tròn lúng túng nói: “Nhưng nơi đó an toàn hơn những chỗ khác, điều này đã là tốt lắm rồi.”
Những việc hậu cần làm đều là những việc nặng việc nhọc mà người ở khu Quang Minh không muốn làm, thỉnh thoảng còn phải xử lý thi thể.
Ngày nào cũng phải làm việc mệt nhất, thứ nhận lại là tiền lương bằng một phần ba cư dân khu Quang Minh, bọn họ cho rằng bọn họ cung cấp công việc tốt như vậy đã là bố thí rồi.
Ưu điểm duy nhất là trạm kiểm tra có quân canh phòng, không ai dám gây chuyện ở đó, an toàn hơn những chỗ khác rất nhiều.
Có lẽ cô gái mặt tròn coi cô là cư dân khu Quang Minh, hoàn toàn không dám nói xấu điều gì, sợ đắc tội cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/5064522/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.