Nếu đã là ngày đầu tiên thì thân phận của cô đơn giản hơn nhiều.
Chắc chắn được chuyện này, Thái Bạch liền biết cuộc trò chuyện tiếp theo anh ta nên nói điều gì rồi.
Chút máu chảy ra khỏi vết thương không tính là nhiều, Thái Bạch gần như không có tổn thất, anh ta tìm vật bọc miệng vết thương lại.
A Y Hạ hơi choáng, lúc này cũng chẳng quan tâm đến Thái Bạch nữa, càng đừng nói đến hầu hạ chăm sóc… bước chân nhẹ nhàng di chuyển về nơi xa.
“Biểu cảm của cô ghê tởm quá.”
Một giọng nói lạ lẫm vang lên, Thái Bạch nhìn qua đó.
Cô gái đi từ phía bên kia tới, kimono trên người vừa bẩn vừa rách, cô ta đang nhíu mày chê bai nhìn A Y Hạ.
A Y Hạ vẫn đang đắm chìm trong mĩ vị: “Mùi vị của anh ta ngon lắm.”
Vẻ mặt cô gái càng thấy ghê tởm: “Anh ta sắp chết rồi cô còn không chê, cô đói đến thế à?”
Thái Bạch cảm thấy có lẽ cô ta đang hiểu lầm gì đó.
A Y Hạ bĩu môi: “Cô nghĩ gì đấy, tôi nói máu của anh ta. À… Cô có muốn thử chút không? Dị tộc đúng là quá mĩ vị, nếu có thể ăn sạch thì tốt rồi…”
Nói đến đây, khuôn mặt ửng hồng của A Y Hạ lộ vẻ say đắm và tham lam.
Cô gái phì cười, vô cùng khinh thường: “Ai thèm ăn cái thứ đó, phế vật không có chí tiến thủ.”
Phế vật · A Y Hạ: “…”
Cái thứ đó · Thái Bạch: “…”
Quái vật xi măng nhìn Thái Bạch một cái, trong mắt cô ta cũng có sự tham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/5064515/chuong-863.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.