Edit: Sơ
Beta: Wendy
“Thật là buồn nôn.”
“Bây giờ trong đầu tôi toàn là những hình ảnh kia, tôi thực sự không thể chịu nổi… Tại sao chúng ta phải chịu đựng sự tra tấn như vậy.”
“Còn không bằng để tôi chết đi.”
“Giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.” Nhóm người chơi cũ đang ăn nhìn nhóm người chơi mới càng nói càng suy sụp, nhắc nhở họ: “Tốt nhất là mấy người nên đi lấy đồ ăn đi, nếu không đợi đến lúc chạy trốn, mấy người không có sức đâu, không ai có nghĩa vụ phải đi giúp đỡ mấy người hết, mấy người muốn sống thì phải tự đi mà cứu lấy bản thân.”
Họ cũng từng là người chơi mới, biết cảm giác lần đầu đối mặt với những cảnh tượng này là như thế nào.
Huống chi… những phó bản bọn họ phải đối mặt khi còn là người mới đều những phó bản đơn giản nhất, cơ hội sống sót rất cao.
Không xui xẻo như bọn họ, vừa mới vào đã bị kéo vào trong cái phó bản vẫn chưa người nào vượt được này.
Không kỹ năng thiên phú, không đạo cụ, không kinh nghiệm… Không thể trông cậy vào nhóm người mới này có thể tỉnh táo, cơ trí được bao nhiêu.
Dù sao thì đa số người trên thế giới cũng chỉ là người bình thường.
Họ cũng đã trải qua vô vàn sợ hãi, phải có sức mạnh bên người mới có thể bình tĩnh như vậy.
Vì thế không thể yêu cầu người chơi mới ngay lập tức có được sự dũng cảm và sức mạnh được tích lũy từ vô số phó bản như bọn họ.
Lúc này, những người chơi cũ ở huyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/5063089/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.