Edit: Sơ
Beta: Wendy, Yan
Cửa thôn.
Thi thể bị treo cả đêm dính đầy sương sớm, khẽ đung đưa trong màn sương còn chưa tan.
Trông thấy cảnh tượng đó, không ít thôn dân đều lộ ra vẻ kinh hãi, không ai dám tiến lên xem xét.
Ngay cả trưởng thôn cũng đứng nhìn từ xa, thấp giọng trao đổi gì đó với thôn dân bên cạnh.
Ngân Tô đứng bên ngoài đám người, khóe môi nhếch lên cười khẽ: “Nhìn xem, lá gan của bọn họ cũng không lớn lắm.”
Mọi người: “…”
Tô Nguyệt Thiền như có điều suy nghĩ nhìn chiếc thi thể đang đung đưa trong gió kia, Mâu Bạch Ngự lại bảo các đội viên tản ra, nghe ngóng xem những thôn dân kia đang nói gì.
“Sao lại vậy…”
“Hắn… Hắn ta lại chết rồi.”
“Là hắn tự thắt cổ.”
“Sao có thể là hắn được, hôm trước Cao Toàn Minh còn nói với tôi là hắn phải nuôi thêm vài con dê, sao lại tự tử được, còn treo cổ ở đây…”
“Dê nhà Cao Nhị chết, Cao Toàn Minh cũng chết… Đây chỉ là trùng hợp thôi sao?”
“Liệu có phải…”
“Suỵt!”
Trong màn sương truyền tới tiếng xì xào bàn tán của thôn dân, vẻ mặt vừa mờ mịt vừa sợ hãi.
Bọn họ đang sợ thứ gì.
“Nhưng… Nhưng…” Thôn dân do dự.
Trưởng thôn giận dữ quát: “Chẳng lẽ còn muốn để cậu ta cứ treo mãi trên đó hả?”
Dưới áp bức của trưởng thôn, dù thôn dân còn rất sợ nhưng họ vẫn hợp sức thả Cao Toàn Minh xuống.
“…Không có vết thương, hắn thắt cổ.” Thôn dân run run kiểm tra Cao Toàn Minh: “Trưởng thôn, có phải…”
“Câm miệng!”
Trưởng thôn quát lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/5058219/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.