Edit: Sơ
Beta: Wendy
Nhóm binh sĩ đi theo nhanh chóng nhìn thấy nhóm người đang tụ tập lại ở đằng trước.
Đã bắt được hai con dê kia, lúc này chúng đang bị vây lại ở giữa.
Một lớn một nhỏ, trông chúng có vẻ rất sợ hãi, co rúm lại với nhau.
Con to hơn trong đó còn không đứng dậy nổi, trên bộ lông trắng như tuyết có dính máu.
Ngân Tô phát hiện có người cầm vũ khí nóng tự chế.
Ánh mắt Ngân Tô quét quanh một vòng, phát hiện chỉ có một người cầm. Nghĩa là trong thôn không có nhiều thứ vũ khí đó, thậm chí khả năng cao là chỉ có một khẩu…
Ống thép vẫn đang thăng cấp, phải tìm vũ khí thuận tay mới được.
Thôn dân vây quanh hai con dê, biểu cảm trên mặt đã số là phẫn nộ.
“Ơ, Đại Sinh, mày mà cũng biết vác mặt tới đây à.” Có thôn dân nhìn thấy Trần Thanh Diệc thì quái gở nói: “Mày tự biết đường mà trông dê nhà mày đi, cứ để nó chạy lung tung, báo hại chúng tao nhiều người như vậy phải đi bắt dê giúp mày.”
“Không biết chạy lên núi làm gì nữa, cũng có gì ăn đâu… Chết trong núi thì tiếc lắm.”
“Tôi nói không thì cứ bán quách đi, hai con dê này ngày nào cũng chạy, nuôi cũng chỉ lãng phí lương thực, không bằng bán đi cho xong.”
“Con nhỏ kia vẫn chưa lớn, bán không được giá.”
“Để lớn chắc chắn không sống nổi.”
Tiếng thôn dân xì xào bàn tán không ngừng truyền ra từ trong đám người.
Trần Thanh Diệc đi vào giữa, trong nhóm thôn dân có hai người trung niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/5058212/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.