Chương trước
Chương sau
Edit: Dương

Beta: Pương

Người chơi không biết ngồi như thế nào, cũng không dám tùy tiện ngồi bừa.

“Mọi người muốn ngồi đâu cũng được.” Giọng nói của NPC vang lên đúng lúc.

Để đảm bảo an toàn, người chơi cẩn thận chọn chỗ ngồi ở hai bên bàn, không ai ngồi ở cuối bàn, chỗ ngồi duy nhất kia.

Thế nên Ngân Tô yên tâm thoải mái ngồi lên ghế chủ vị.

Những người chơi khác còn lo cô sẽ lấy chỗ của họ, ai mà ngờ cô ngồi đó còn có vẻ khá vui.

Mọi người đã ổn định chỗ ngồi, một trong số các NPC đi đến chính giữa, đối mặt với Ngân Tô, mỉm cười nói: “Xin mời các vị khách quý ở đây hãy đặt thiệp mời lên bàn.”

***

***

“Chuyện gì vậy?”

“Thiệp mời của tôi mất rồi…” Một người đàn ông đeo kính lo lắng lục túi, trên trán toát ra từng tầng mồ hôi lạnh.

Thiệp mời…

Tại sao thiệp mời của anh ấy lại biến mất rồi?

Hành động của người đàn ông kia đã thu hút sự chú ý của những người chơi bên cạnh anh ta.

Người đàn ông lục lọi hồi lâu nhưng vẫn không tìm thấy tấm thiệp đáng lẽ phải ở trên người mình.

“Tôi nhớ rõ ràng là tôi cất trên người mà… Sao lại biến mất rồi?”

Anh ta nhớ rất rõ, lúc ra ngoài anh ta còn kiểm tra thiệp mời…

Tại sao lại mất rồi?

Dường như đám NPC không chú ý tới động tĩnh bên này, họ đang đi kiểm tra từng người một.

Cho đến khi dừng lại bên cạnh người đàn ông, NPC vẫn nở nụ cười ngọt ngào: “Quý khách, ngài không có thiệp mời sao?”

Không có thiệp mời sẽ xảy ra chuyện gì?

Người đàn ông không biết.

Nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

Hiện tại anh ta đã bình tĩnh lại một chút: “Tôi có thiệp mời, chắc là rơi ở trong phòng, tôi đi lấy được không?”

NPC nở một nụ cười thâm sâu, trong mắt như lóe lên một tia sáng kỳ dị nào đó: “Không được.”

“Muốn tham gia hội đánh giá nhất định phải có thiệp mời, nếu như vị khách quý này vẫn không lấy ra được thư mời thì thật xin lỗi, anh không thể tham gia hội đánh giá này.”

Con ngươi của người đàn ông hơi co lại, trong lòng có chút hoảng hốt: “Thiệp mời của tôi thật sự đang ở trong phòng, hiện tại tôi có thể đi lấy.”

NPC vẫn mỉm cười từ chối yêu cầu của người đàn ông.

Người đàn ông vô thức đứng dậy nhưng vừa mới di chuyển, đã nghe thấy một tiếng “Đùng”, cả người anh ta nổ tung thành một đống máu.

Khăn trải bàn trắng tinh nhuốm đỏ màu màu, thịt vun bắn đầy lên hoa và đ ĩa trên bàn, chỗ ngồi kia cũng bị máu nhuộm đỏ.

Một quy tắc từ từ xuất hiện.

【Tất cả du khách nên trải nghiệm vũ hội hóa trang của con tàu Noah một lần.】

Nhưng hiện tại người chơi thậm chí còn không có tâm trạng đọc kỹ quy tắc đó mà chỉ biết cố nén lại ý muốn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Không có thiệp mời… Lại là một quy tắc tử vong lập tức có hiệu lực!

Nhưng vấn đề là…

Làm sao anh ta lại đánh mất thiệp mời?

Tất cả mọi người đều là người chơi lâu năm, đương nhiên đều hiểu rõ tầm quan trọng của những thứ như này nên nhất định sẽ cất kỹ, làm sao có thể làm mất được?

NPC lại như không có nhìn thấy, cười nói: “Thiệp mời của mọi người đều không có vấn đề gì hết, như vậy hội đánh giá đêm nay chính thức bắt đầu, hi vọng mọi người đều có một buổi tối vui vẻ.”

“Tối nay tổng cộng có 10 món, hy vọng các vị khách quý đây không lãng phí đồ ăn.”

“Trong lúc đánh giá, xin mọi người hãy giữ im lặng.”

Sau khi nói xong, vài tên NPC chuẩn bị rời khỏi đại sảnh.

“Chờ chút.” Ngân Tô ngăn bọn họ lại: “Không phải bảo là đánh giá sao? Không cần chúng tôi chấm điểm sao?”

“…” NPC vẫn duy trì nụ cười: “Không cần đâu quý khách.”

“Ồ.”

NPC không hiểu cô “Ồ” như vậy là có ý gì. Vậy nên anh ta đã chọn cách nhanh chóng rút lui.

***

***

Sau khi NPC rời đi, cả đại sảnh chìm trong tĩnh lặng, mọi người bất giác nhìn về phía chỗ ngồi của người chơi đã chết.

Còn chưa bắt đầu mà đã có một người phải bỏ mạng.

Tối nay…

Ngồi đờ ở đó vài phút mà vẫn không thấy người nào khác tiến vào, lúc này có một người chơi phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến quái dị này: “Vừa rồi quy tắc là gì vậy? Tôi ngồi đây không nhìn thấy gì hết.”

“Tất cả du khách đều trải nghiệm vũ hội hóa trang của con tàu Noah một lần.”

“Vũ hội hóa trang?”

Một người chơi nói: “Lúc nãy khi đi thăm dò map, tôi thấy có một đại sảnh đang được trang hoàng, nhân viên phục vụ nói là để chuẩn bị cho vũ hội.”

“Thời gian thế nào?”

“Tôi không biết, nhân viên phục vụ không nói.”

“…”

“Vậy mọi người có muốn trao đổi những manh mối khác không? Tôi cảm thấy phó bản này có chút kỳ quái. Dường như không có nhiều manh mối cho lắm, hơn nữa những hành khách kia cũng không chịu nói gì hết.”

Rõ ràng tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy.

Phó bản thông thường ít nhất họ còn có thể tìm ra được bối cảnh của phó bản từ miệng NPC, từ đó biết được một số từ khóa, thăm dò theo từ khóa là có thế tìm được một vài manh mối.

Nhưng NPC trong phó bản này rất kỳ lạ, nếu bạn nói chuyện với họ về con tàu Noah, bọn họ sẽ không nói gì về hành trình chuyến đi mà lại buôn về chuyện nhà cửa hoặc là vướng mắc tình cảm với bạn.

“Tôi không tìm ra manh mối gì hết, cái phó bán kì quái này.” Hồ Bằng khoác tay lên lưng ghế, ngồi như một tên lưu manh.

Hồ Bằng cầm cái nĩa trên bàn, gõ gõ vào đ ĩa, nhướng đôi lông mày rậm nói: “Nhưng nếu các người gia nhập vào đội của tôi thì không phải là tôi không thể chia sẻ manh mối cho các người.”

“…”

“…”

Không ai đáp lại Hồ Bằng.

Người chơi đều biết rằng Hồ Bằng không phải là người tốt, tham gia vào đội của anh ta sẽ rất nguy hiểm.

“Ha ha, xem ra tất cả mọi người đều rất tự tin.” Hồ Bằng cười lạnh một tiếng: “Bây giờ nếu bỏ qua cơ hội này, sau này muốn gia nhập thì phải cầu xin tôi đấy.”

“…”

Im lặng ——

“Tôi gia nhập với anh.” Ngân Tô đột nhiên nói.

“…”

Vẻ mặt Hồ Bằng cứng đờ, anh ta quay đầu nhìn người đang ngồi ở ghế chủ vị.

Cô gái đặt hai tay lên tay vịn, đầu ngón tay mảnh mai như có như không gõ nhẹ lên tay vịn, ánh mắt bình tĩnh thờ ơ nhìn anh ta.

Khuôn mặt xinh đẹp như một kiệt tác nghệ thuật giúp cô trông tinh xảo hệt như một con búp bê sứ nhưng sự thờ ơ giữa hai hàng lông mày lại tạo ra cảm giác vô cùng xa cách, khiến người ta sợ hãi không dám tùy tiện đến gần cô.

Nhưng khi cô chậm rãi nhếch khóe môi lên, sự thờ ơ giữa hai lông mày của cô bị những tia tà khí đập tan, giống như ác linh ẩn hiện trong màn đêm, nguy hiểm nhưng không thể cưỡng lại.

Hồ Bằng giật giật khóe môi, cứng rắn phun ra mấy chữ: “Ai muốn cô gia nhập!”

“Sao vậy? Tôi thì làm sao? Không tốt chỗ nào à?” Ngân Tô tỏ vẻ khó hiểu: “Tôi đánh đấm giỏi lắm đấy, tại sao tôi không thể tham gia? Anh phân biệt đối xử à?”

Hồ Bằng: “…”

Anh ta có điên mới cho đồ thần kinh này gia nhập!

Hồ Bằng không lên tiếng, dùng sự im lặng từ chối Ngân Tô.

Bị Ngân Tô làm phiền khiến ý định chiêu mộ thêm đồng đội của Hồ Bằng đổ bể.

Còn chuyện trao đổi manh mối cũng bị những người chơi khác bỏ qua. Không phải bọn họ không muốn trao đổi mà là do mọi người không tin tưởng lẫn nhau.

Nếu như mình nói ra manh mối thật mà những người khác lại nói manh mối giả, không nói tới việc bị lấy chùa manh mối mà rất có thể còn bị người ta gài bẫy đến mất mạng.

Mà bọn họ cũng không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này vì đã có NPC tiến vào.

Nhóm NPC này không phải là những người vừa rồi, họ mặc đồng phục đầu bếp, mặt không biểu cảm đẩy xe nối đuôi nhau bước vào.

Đ ĩa thức ăn có bị đậy lại được đặt trước mặt Ngân Tô, NPC đã giúp cô mở nắp đ ĩa ăn ra, để lộ thức ăn bên trong.

Món đầu tiên là một thứ gì đó giống như kem, nó rất lạnh, vô cùng lạnh khiến cả bàn ăn đóng băng lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.