Chương trước
Chương sau
Edit: Fang

Beta: Wendy

Ngân Tô, người từng nghiệm chứng kết cục sau khi sử dụng quá nhiều ‘thuốc’ trong cửa hàng: “…”

Thuốc có thể khiến mình biến thành King Kong Barbie cũng lợi hại.

Ánh mắt Giang Kỳ dừng trên người Ly Khương chốc lát: “Tiếp tục đi, đừng lãng phí thời gian.”





Có người chơi ở trong phòng nghe thấy bên ngoài mơ hồ có tiếng kêu thảm, còn có tiếng người đi lại, tiếng gõ cửa, nhưng bọn họ không dám ra ngoài xem.

Có người chơi to gan quả thực không nhịn nổi, lặng lẽ mở cửa ra, muốn xem thử rốt cuộc tình huống bên ngoài thế nào.

Ai biết anh ta vừa mở cửa thì nhìn thấy một bóng đen ngồi xổm ở cửa phòng sát vách, có một thi thể nằm trên đất, mùi máu tươi tanh nồng bay đến chóp mũi.

Ngay lúc này, bóng đen đó đột ngột ngẩng đầu nhìn sang.

Người chơi vô cớ bổ não ra cục diện quái vật ăn thịt người đẫm máu kinh dị, tay anh ta nắm chặt tay nắm cửa, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

Giọng nói trong trẻo phá tan bóng tối dày đặc trước mắt anh ta: “Hi, chào buổi tối, đồng nghiệp thân yêu của tôi.”

“Tô… Tô…” Người chơi mãi chưa thốt ra được cái tên đó, chỉ có thể dùng sức trừng cái bóng đen kia.

Cô ấy đang làm gì ở đây thế!!

Nửa đêm dọa chết người ta!!

Nội tâm người chơi lại đang gào thét muốn gục ngã.

Người chơi hít một hơi, lui về phòng, đóng cửa, coi như mình chưa từng thấy cô, ngã lên giường nhắm mắt lại.

Ngân Tô “hiến tế” NPC trên đất, vừa định đứng dậy, bả vai không chút báo hiệu bị vỗ một cái, cảm giác tê buốt lập tức từ bả vai truyền ra.

Thứ vỗ cô vẫn còn đặt trên vai, Ngân Tô hít một hơi, dễ dàng bắt lấy đối phương, dùng sức quật xuống dưới, ấn người trên đất, đầu gối ép lên ngực đối phương.

Lúc đối phương muốn đứng dậy, bóp lấy cổ anh ta, cúi đầu, giọng nói u ám: “Vai của con gái sao có thể tùy tiện vỗ linh tinh, mẹ của anh không dạy anh phép lịch sự sao?”

“Xin… Xin lỗi.” Người bị bóp cổ khó khăn lên tiếng: “Tôi không ngờ sẽ dọa tới cô.”

Người bóp cổ anh ta càng dùng sức, giọng nói càng lạnh: “Ha, anh hoàn toàn không ý thức được bản thân sai ở đâu.”

“???”

“Tôi tôi… tôi không… không nên… vỗ vai cô.” Mỗi từ đều vô cùng khó khăn từ cổ họng thốt ra: “Xin… Xin lỗi.”

Cuối cùng Ngân Tô cũng thả lỏng một chút sức lực, nhưng vẫn đè ép cơ thể anh ta, thẩm vấn: “Anh là ai? Nửa đêm lảng vảng ở đây làm gì? Muốn ăn cắp cơ mật của công ty hay sao?”

“???” Đối phương vội vã mở miệng: “Tôi là Lý Triệu Dương nhân viên của công ty. Cô là nhân viên mới vào năm nay nhỉ? Chắc hẳn chưa từng gặp tôi, tôi vào công ty trước cô, tính ra là tiền bối của cô.”

Tiền bối…

“Anh nói anh là nhân viên của công ty thì chính là thế? Tôi thấy anh càng giống kẻ cắp!” Ngân Tô ấn đứt cánh tay của Lý Triệu Dương, trong tiếng kêu thảm của anh ta, cười lạnh một tiếng: “Thành thật khai báo, rốt cuộc anh đến làm gì?”

Lý Triệu Dương đau đến mức mồ hôi trên trán chảy thẳng xuống: “Tôi… Tôi thật sự là nhân viên của công ty, thẻ nhân viên, tôi có thẻ nhân viên.”

Ngân Tô nhìn thấy bảng tên trước ngực Lý Triệu Dương, bên trên viết mấy chữ ‘Lý Triệu Dương – Khu thí nghiệm’.

Khu thí nghiệm…

Lần trước ở dưới lòng đất cũng thấy NPC nhắc đến mấy chữ ‘Khu thí nghiệm’, anh ta từ bên dưới đi lên.

Ngân Tô nghi ngờ bên dưới chính là tầng 14 vẫn chưa từng xuất hiện.

Anh ta có thể đi lên, chắc chắn cũng có thể đi xuống nhỉ?

“Hóa ra là tiền bối à.” Ngân Tô thả Lý Triệu Dương ra, còn đỡ anh ta dậy, giống như hung thần ác sát vừa nãy ấn đứt cánh tay anh ta không phải cô: “Tôi còn tưởng là kẻ cắp nào lén vào công ty, tiền bối, anh sẽ không so đo với một nhân viên thực tập như tôi đúng không?”

“Đương nhiên.” Một cái tay của Lý Triệu Dương không có lực buông thõng, một cái tay khác che lấy cổ suýt bị bóp gãy, không thấy chút tức giận nào, trái lại còn khen ngợi cô: “Cô cảnh giác như vậy là điều tốt.”

Giọng điệu Ngân Tô toàn là nghĩa lớn: “Đều là vì công ty.”

Lý Triệu Dương: “…”

Ngân Tô tiếp tục hỏi: “Muộn như vậy sao tiền bối lại đến đây.”

Nhắc tới điều này, Lý Triệu Dương giống như nhớ lại việc chính của mình: “Tôi muốn tìm hai đồng nghiệp giúp tôi ghi chép số liệu.”

Lý Triệu Dương nhìn Ngân Tô, cười hỏi: “Cô có thể giúp tôi làm việc này không?”

【Sẽ không có ai xin bạn giúp đỡ, nếu có thì hãy từ chối.】

【Tiền bối nhờ giúp đỡ không được từ chối.】

Hai quy tắc này hoàn toàn tương phản, cái nào là chính xác?

Nếu tiền bối không tồn tại nữa, vậy thì không tồn tại việc nhờ giúp đỡ, cũng không tồn tại vấn đề từ chối hay không từ chối nhỉ?

Câu hỏi không giải ra cũng chẳng sao, xé đề thi là được rồi.

Ngân Tô chậm rãi nở nụ cười, giọng nói kéo dài: “Sao tiền bối lại có thể nhờ tôi giúp đỡ cơ chứ…”





Giang Kỳ nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nhưng Ngân Tô ở hành lang, chắc chắn cô có thể đối phó, nên sau khi anh ta giải quyết NPC ở hai phòng cuối cùng mới quay về vị trí trước đó.

Ai biết vừa đi qua đã nhìn thấy Ngân Tô với một người đàn ông gần như là ôm lấy nhau, nhưng rất nhanh hai người đã tách ra, người đối diện Ngân Tô ngã xuống đất.

Tay cô gái chậm rãi buông xuống, trên ống thép hơi ánh lên sự sắc bén, máu tươi nhỏ giọt rơi tí tách lên mặt đất.

Ngân Tô cúi người tháo thẻ nhân viên Lý Triệu Dương đang đeo xuống, nghĩ một lát, lại cắt đứt cánh tay của anh ta, để chắc chắn còn cắt hai cái.

Giang Kỳ bình tĩnh đi đến bên cạnh Ngân Tô, hơi kỳ quái: “Cô chặt cánh tay anh ta làm gì?”

“Thẻ thang máy.”

“… Bên dưới đi lên?”

“Ừ.”

Ngân Tô xách hai cánh tay đi về phía thang máy, thí nghiệm thử. Tiếc rằng bất kể là thẻ nhân viên hay cánh tay, thang máy đều không có phản ứng nào.

Chẳng lẽ vẫn phải ban ngày mới có hiệu lực? Nhưng không phải buổi tối anh ta xuất hiện sao? Hay là cần tiền bối còn sống?

Chết thì cũng chết rồi, cô cũng không thể làm người ta sống lại…

Ngân Tô buồn rầu ủ rũ trở về, đúng lúc Ly Khương cũng trở lại, thấy Ngân Tô xách hai cánh tay, cũng có chút mờ mịt: “Tô tiểu thư, cô xách hai cánh tay làm gì?”

Ngân Tô nghĩ dù sao cũng hết hai ngày rồi, xuống hay không xuống cũng không quan trọng, thứ bên dưới rồi sẽ tự đi lên, nên cô trực tiếp vứt cánh tay vào trong cung điện, giơ tay vẫy: “Tầng tiếp theo.”





Ba người Ngân Tô rất nhanh liền tụ họp với Độ Hạ, Nghiêm Nguyên Thanh, bọn họ tính thử NPC bị thanh lý cũng chỉ có sáu mươi mấy, vẫn còn một nửa NPC không thấy tung tích.

“Ngày mai lúc chấm công xem thử có NPC nào ưu tú, gi ết chết bọn họ là an toàn. Không thể giết hết toàn bộ, thì phải giữ lại một chút dịch dinh dưỡng dự trữ.” Ngân Tô ngáp một cái: “Không còn sớm nữa, trở về đi ngủ thôi.”

Độ Hạ ghé vào tai Giang Kỳ, khẽ nói hai câu.

Giang Kỳ: “Tô tiểu thư, mọi người trở về trước đi, chúng tôi đi làm chút việc.”

Ngược lại, Ngân Tô không cản anh ta, uể oải nói: “Anh muốn tự ý hành động, xảy ra chuyện chết rồi coi như là do chính anh.”

“Được.”

Ngân Tô không có hứng thú với việc mấy người Giang Kỳ đi làm gì, chuẩn bị đưa Ly Khương lên tầng đi ngủ, nhưng cô còn chưa đi được hai bước, dưới chân đột nhiên chấn động.

Cô nghe thấy tiếng thực vật nhanh chóng sinh trưởng, bóng đen tràn ra từ giữa hành lang, vô số cây mây vặn vẹo bay lên không trung, bọn nó nhe nanh múa vuốt quấn lấy lan can, leo lên tường, nhô lên chọc thủng sàn nhà, xông lên tầng cao hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.