Chương trước
Chương sau
Edit: Fang

Beta: Pương

1102, phòng Giang Kỳ.

Giang Kỳ và Nghiêm Nguyên Thanh đang thảo luận về nhiệm vụ lấy dịch dinh dưỡng ở tầng bốn.

Độ Hạ gõ cửa đi vào, trực tiếp nói: “Anh Giang, có người viết một dòng bên dưới manh mối chúng ta công khai ‘Bình dịch dinh dưỡng công ty phát trong phòng cho mỗi người chính là liều lượng dịch dinh dưỡng cần dùng một lần.”

“Là ai viết?”

“Là người chơi tên Tô Mẫn Nhân.” Độ Hạ có chút kinh ngạc về việc người chơi trông có vẻ không được bình thường cho lắm kia lại chia sẻ manh mối: “Lúc trước em nhận nhiệm vụ ở tầng bốn cũng từng gặp cô ấy.”

Nghiêm Nguyên Thanh lấy một cái bình dịch dinh dưỡng 300ml màu đen ra, bên trên viết ‘Bình dịch dinh dưỡng chuyên dụng của Nghiêm Đại Thanh’: “Lúc em vào phòng thì thấy NPC đang chuẩn bị lấy nó đi. Đợi lúc em đến phòng mọi người thì đã không kịp rồi.”

Giang Kỳ nhìn Độ Hạ: “Liều lượng một lần?”

Độ Hạ gật đầu: “Đúng là viết như vậy, một lần.”

Ba người bọn họ đều đã làm nhiệm vụ, có dịch dinh dưỡng trong tay nhưng không có bình dịch dinh dưỡng ban đầu, bọn họ không biết liều lượng mình cần dùng.

Lượng dịch dinh dưỡng ban đầu của Nghiêm Nguyên Thanh là 300ml, vậy nên mỗi ngày anh ta cần 900ml. Mà bây giờ trong tay anh ta cũng chỉ có 250ml, hoàn toàn không đủ.

“Nhiệm vụ ở tầng bốn chỉ được nhận một lần, chẳng lẽ vẫn còn cách khác để thu hoạch dịch dinh dưỡng?”

“NPC cùng phòng.” Giọng nói Nghiêm Nguyên Thanh không nóng không lạnh: “Bọn họ lấy dịch dinh dưỡng trong phòng đi, chắc chắn trên người bọn họ cũng có dịch dinh dưỡng. Giống với thẻ nhân viên, có thể cướp của NPC, thậm chí là g iết chết bọn họ.”

Dịch dinh dưỡng là máu, điều đó có nghĩa máu của người chơi cũng có hiệu quả. Mà đều là thực tập sinh nên chắc là máu của NPC cùng phòng cũng sẽ có tác dụng.

Vẻ mặt Độ Hạ nghiêm trọng: “Đây chính là phó bản tử vong? Mới bắt đầu đã muốn người chơi tàn sát lẫn nhau…”

Thẻ nhân viên, dịch dinh dưỡng ban đầu bị trộm mất, bắt buộc tập thể dục mỗi ngày, con đường lấy dịch dinh dưỡng đầy nguy hiểm… Mà đây chỉ mới là ngày đầu tiên.

Cho dù bọn họ từng vượt qua phó bản cấp SS cũng không khủng khiếp như này. Ngày đầu tiên tuy có nguy hiểm nhưng cũng không quá dày đặc như vậy, mà độ khó sẽ gia tăng từ từ.

Giọng điệu Giang Kỳ vẫn rất bình tĩnh: “Mục đích của phó bản tử vong vốn đã là khiến cho người chơi phải chết.”

Độ Hạ suy nghĩ thấy không ổn lắm: “Hay là nói cho những người khác?”

Giang Kỳ lắc đầu: “Chúng ta không có kinh nghiệm về phó bản tử vong, nói cho những người khác cũng vô dụng, không giúp được gì cho họ, trái lại còn dọa những người chơi mới kia.”

Một khi người chơi mới biết đây là phó bản tử vong thì rất có thể họ sẽ chết nhanh hơn.

***

***

Một bên khác, sau khi Ngân Tô trở về phòng vẫn luôn ngủ trong phòng, đợi đến gần tám giờ mới ôm chậu hoa chuẩn bị xuống tầng check in.

Cô vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Khương Dư Tuyết và bạn cô ấy ôm chậu hoa của bọn họ cùng đi về phía thang máy, cả hai người đều đã đeo thẻ nhân viên.

Ba người đúng lúc gặp mặt, Khương Dư Tuyết chủ động mở lời chào hỏi: “Chào buổi tối chị gái.”

Ngư Hàm Tú thẹn thùng, không lên tiếng, chỉ rụt rè gật đầu một cái với Ngân Tô.

Ngân Tô: “Chào buổi tối.”

“Chị xuống tầng check in phải không?”

“Ừ.”

Khương Dư Tuyết nói: “Bọn em cũng thế, có thể đi cùng nhau được không?”

Ngân Tô thì sao cũng được, tiện tay đóng cửa, sải bước đi về phía thang máy.

Khương Dư Tuyết vội vàng kéo Ngư Hàm Tú đi theo.

“Chị ơi em tên Ngư Tiểu Vân, đây là Ngư Hàm Tú em gái em.” Khi đợi thang máy, Khương Dư Tuyết chủ động giới thiệu bản thân.

Vẻ mặt Ngân Tô vẫn không lạnh không nhạt gật đầu, ba người cùng bước vào thang máy, giữa đường lại có mấy người chơi đi vào, Khương Dư Tuyết cũng không tiện tiếp tục nói chuyện, cúi đầu đợi thang máy đi xuống tầng một.

Lúc này đã sắp tới tám giờ, trong đại sảnh có lác đác vài người chơi, số lượng không nhiều.

Buổi chiều Ngân Tô không ra khỏi phòng, cũng không biết những người chơi này đã trải qua chuyện gì. Nhưng thấy dáng vẻ phòng bị lẫn nhau của bọn họ hiện giờ thì có vẻ chiều này đám người này trải qua không tốt cho lắm.

Thiếu dịch dinh dưỡng cùng với không biết liều lượng cần dùng là bao nhiêu nên bọn họ chỉ biết cố hết sức lấy thêm dịch dinh dưỡng.

Khương Dư Tuyết cũng trải qua một buổi chiều hỗn loạn.

Ban đầu là tìm thẻ nhân viên rồi gặp phải người chơi cướp đoạt của nhau.

Về sau là bị ép tập thể dục, không ít hạng mục đều là hai người trở lên, người chơi thiếu sự tin cậy và ăn ý, tỷ lệ hoàn thành không cao.

Mặc dù chưa có người chết nhưng cũng có không ít người bị phạt thêm giờ, sau khi ra ngoài thì trực tiếp chửi bới.

Nhiệm vụ sau thì lại càng không cần phải nói…

Dịch dinh dưỡng lấy được từ nhiệm vụ quá ít, bọn họ vẫn chưa biết rốt cuộc mình cần bao nhiêu dịch dinh dưỡng nên chỉ có thể cố ra sức lấy thêm… Không thể lấy được từ nhiệm vụ thì còn có cách gì khác nữa?

—— Cướp của người chơi làm nhiệm vụ.

Tuy Khương Dư Tuyết không có đạo cụ nhưng dù sao cũng từng được huấn luyện chuyên nghiệp nên không ai cướp được đồ từ tay cô ấy.

Lúc này Khương Dư Tuyết nắm tay Ngư Hàm Tú theo sát bước chân Ngân Tô: “Chúng ta đi theo chị ấy check in trước.”

Ngư Hàm Tú có hơi sợ Ngân Tô: “Tại sao? Bọn họ đều nói người chơi này có chút điên, đừng trêu chọc chị ta…”

“Người chơi không dám trêu chọc chị ấy, chúng ta đi theo chị ấy check in thì mới an toàn.” Khương Dư Tuyết khẽ phân tích: “Chị ấy không có quá nhiều ác ý với người chơi, chỉ cần chúng ta đừng làm chuyện gì chọc chị ấy không vui thì có lẽ chị ấy sẽ không đuổi chúng ta đi đâu.”

Ngư Hàm Tú tuy hiểu nhưng cô ta vẫn có hơi sợ.

Buổi sáng cô còn làm hành động đẫm máu gì đó trong phòng…

Ngân Tô không để ý tới cái đuôi nhỏ theo đằng sau, tìm nơi check in trước, có NPC đang mỉm cười đứng ở đó, sau lưng cậu ta có một cánh cửa, hiện tại vẫn chưa đến giờ, cánh cửa đó chưa mở.

Ngân Tô tính thời gian, đợi đến đúng tám giờ, cô là người tiến lên đầu tiên: “Có thể check in chưa?”

Có lẽ NPC không ngờ lại có nhân viên tích cực check in như vậy nhưng sau khi nhìn rõ là ai thì nụ cười trên mặt cũng thoáng chốc trở nên cứng đờ: “Có thể rồi. Nhưng cô đã hoàn thành công việc hôm nay với tập thể dục chưa? Hoàn thành rồi thì mới có thể check in nha.”

Công việc của bọn họ là gì?

—— Nuôi trồng hạt giống mộng tưởng.

Cho nên hoàn thành công việc tất nhiên là cung cấp đủ lượng dịch dinh dưỡng mỗi ngày.

Ngân Tô cười mỉm: “Đương nhiên, tôi là nhân viên ưu tú tận tâm yêu nghề đó.”

“…”

Khóe miệng NPC hơi giật giật, nhấc tay thao tác mấy cái trên bàn, cánh cửa đằng sau cậu ta mở ra, bên trong là gian phòng rất lớn, mười mấy cái máy đặt song song nhau.

NPC dẫn cô vào, chỉ những cái máy đó: “Đặt hạt giống mộng tưởng của cô vào khu nghiệm chứng là có thể check in thành công.”

Ngân Tô tùy tiện lựa một cái máy, đặt chậu hoa lên.

【Nhân viên: Tô Mẫn Nhân】

【Trạng thái nuôi trồng hạt giống mộng tưởng: Ưu tú】

【Check in thành công, hãy tiếp tục phấn đấu, chúc cô sớm ngày thực hiện được ước mơ.】

“…” Chỉ thế thôi sao? Ngân Tô quay đầu hỏi NPC: “Không có khen thưởng gì à?”

Ánh mắt NPC quái dị, cố gắng kiềm chế cảm xúc, duy trì nụ cười mỉm trên mặt: “Đây là công việc cô đảm nhận.”

Ẩn ý chính là: Làm việc của mình còn đòi khen thưởng cái gì!

Ngân Tô thất vọng ôm chậu hoa về: “Đề nghị công ty thiết lập cơ chế khen thưởng, người đầu tiên check in mỗi ngày sẽ có khen thưởng, như vậy mới có thể khiến nhân viên như chúng tôi có thêm động lực được.”

NPC: “…”

Cô chỉ là một nhân viên thực tập!!

Có lẽ NPC đã được đồng nghiệp nhắc nhớ trước nên rất thông minh duy trì trầm mặc, chỉ cười mỉm đối đáp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.