Khi tiến vào khu ô nhiễm trong thế giới thực, ở giai đoạn đầu và giai đoạn giữa sẽ chỉ đụng phải một ít quái vật. Nếu không xử lý hết đám quái vật này thì bọn chúng sẽ không ngừng sinh sôi.
Một vài quái vật đặc biệt sẽ tạo ra một loại ‘Ảo cảnh’ cỡ nhỏ. Vượt qua phó bản ảo cảnh này cũng sẽ được thưởng đạo cụ, mà những đạo cụ này còn có thể sử dụng ở hiện thực.
Nhưng đến giai đoạn cuối, người đi vào sẽ lập tức mất tích. Những người bị mất tích này không giống như những người chơi trong phó bản tử vong là còn có thể ra ngoài truyền tin.
Những người bị mất tích này sẽ hoàn toàn biến mất, không thể gặp lại được nữa.
Nên một khi khu ô nhiễm hoàn toàn hình thành thì cũng không ai dám tiến vào nữa.
Lúc trước bọn họ còn không hiểu nhưng bây giờ có liên quan đến phó bản tử vong thì dễ giải thích rồi.
Những người đi vào khu ô nhiễm trong giai đoạn cuối đều sẽ bị kéo vào phó bản tử vong.
Tạm thời Giang Kỳ không rõ tình hình của phó bản này lắm.
Người dân có thể sinh hoạt bình thường trong khu ô nhiễm ở giai đoạn đầu, chỉ là lâu lâu sẽ gặp vài chuyện kỳ lạ.
Vậy mà hôm nay họ chỉ ở gần đó mà cũng đột nhiên bị kéo vào phó bản…
Giang Kỳ không có kinh nghiệm vượt phó bản tử vong nên hiện giờ chỉ còn cách nhắc nhở đồng đội: “Khả năng lớn là chúng ta sẽ chết trong phó bản này, chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”
Độ Hạ sửng sốt giây lát, chần chừ nói: “Anh Giang, anh đừng bi quan như vậy chứ? Người chơi 0101 có thể vượt qua phó bản tử vong nghĩa là vẫn có cách vượt phó bản tử vong mà.”
Độ Hạ cảm thấy với năng lực của Giang Kỳ, tỉ lệ vượt qua phó bản tử vong là 50%.
Không phải Giang Kỳ bi quan gì, anh ta chỉ nói sự thật đang bày ra trước mặt thôi.
“Không ai trong chúng ta có kinh nghiệm vượt phó bản tử vong, cũng chẳng có tài liệu gì để tham khảo. Trước đây không ai qua được phó bản tử vong đã chứng minh được sự đáng sợ của nó. Được rồi, tới lúc cần thiết thì dùng đạo cụ, không cần tiết kiệm, sống sót mới là điều quan trọng nhất.”
Nghe Giang Kỳ nói vậy, Độ Hạ ớn lạnh sống lưng: “Vâng.”
Nghiêm Nguyên Thanh cũng gật đầu, tỏ ý mình biết rồi.
Giang Kỳ nhìn vào giữa đại sảnh, vẻ nghiêm trọng toát lên giữa hai hàng lông mày: “Chủ đề của phó bản này có liên quan đến ước mơ.”
***
***
Chính giữa đại sảnh có một cây đại thụ cành lá xum xuê, đứng dưới gốc cây là một NPC nữ mặc đồng phục công sở màu lam.
NPC mỉm cười, lặng lẽ nhìn đám đông lộn xộn trước mặt.
Mãi đến khi mọi người dần yên tĩnh lại, NPC mới nói: “Tôi biết rằng mọi người đều rất vui khi được vào công ty với tư cách là thực tập sinh nhưng chúng ta phải làm thủ tục thực tập trước đã.”
Giọng nói này giống với giọng mà Ngân Tô nghe thấy lúc tiến vào phó bản.
“Thủ tục làm tại quầy lễ tân, xin mời mọi người xếp hàng.” NPC chỉ tay qua bên trái, nơi có mấy NPC mặc đồng phục màu lam đang đứng: “Xin đừng chen ngang trong lúc xếp hàng.”
Quầy lễ tân có tổng cộng 10 NPC, mỗi NPC đều có một bàn tiếp tân riêng được làm bằng đá cẩm thạch, sau lưng họ là một cánh cửa đóng chặt.
Lúc này, các NPC tại quầy lễ tân đều tươi cười, nụ cười kia như được đúc ra từ một khuôn mẫu khiến người ta hoảng loạn.
Không người chơi mới nào dám nhúc nhích.
Nhóm người chơi lão làng cũng đã nhận ra phó bản này có gì đó bất thường nên càng không ai muốn làm vật thí nghiệm đầu tiên.
Ai mà biết người đầu tiên sẽ được ăn cua (làm liều mà được lợi) hay giúp người khác tránh hố. Họ thà cẩn thận một chút, ngắt đầu bỏ đuôi, chính giữa là an toàn nhất.
Thấy ba người từ Cục điều tra Cấm kỵ không di chuyển, Ngân Tô quyết định làm người đầu tiên đi ăn cua, làm mẫu cho những người đồng nghiệp mới đầy sự năng động sôi nổi này của mình.
Cô vừa bước ra, những người chơi còn đang xì xào bàn tán đều im bặt, ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Ngân Tô không để ý đám đông đang nhìn, thậm chí còn chào hỏi: “Xin chào mọi người, rất vui khi được gặp mọi người.”
Dù là người chơi mới hay người chơi cũ, lúc này chỉ có một ý nghĩ —— Vui cái gì? Đầu óc cô có ổn không vậy?
Giang Kỳ cũng ngẩng đầu nhìn cô gái đang thu hút sự chú ý của mọi người. Cô đi về phía quầy lễ tân mà như đi thảm đỏ, cô đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt, nhưng lại có khí chất rất đặc biệt… Không giống một người chơi đứng đắn.
Ngân Tô nhanh chóng dừng lại ở quầy lễ tân đầu tiên, cô chăm chú nhìn đội lễ tân với ánh mắt kén chọn.
Khi nhân viên lễ tân số một định nói chuyện thì Ngân Tô cau mày, tỏ vẻ không hài lòng, cô lắc đầu rồi chuyển sang người số hai.
Chỉ nói không thể chen hàng chứ đâu nói không được đổi hàng đâu?
Nhân viên lễ tân số một: “???”
Những người chơi còn lại: “???” Cô ta đang làm gì vậy?
Nhân viên số hai đang muốn nói thì Ngân Tô lại chuyển sang người số ba… Lần nào cũng đúng lúc đối phương định mở miệng thì bỏ đi, mãi đến khi tới chỗ người số mười – người cuối cùng.
Những NPC này không cản Ngân Tô, đơn giản vì trước mặt mười NPC này đều không có ai xếp hàng, cô có thể tùy ý chọn.
Vì phía sau không còn NPC nên lễ tân số mười nghĩ lần này Ngân Tô chắc không đổi ý nữa: “Cô…”
Không ngờ Ngân Tô lại quay về chỗ nhân viên lễ tân số một, chăm chú ngắm khuôn mặt cô ta, tỏ ý hài lòng: “Nhìn qua nhìn lại, cô vẫn là người dễ thương nhất.”
Giọng điệu như muốn nói: Tôi cho phép cô phục vụ tôi.
Nụ cười trên mặt của lễ tân số một gần như biến mất: “…” Chắc tôi phải cám ơn cô quá?
Ngân Tô cau này: “Sao cô lại không cười nữa? Cô là bộ mặt của công ty, cô không cười mà coi được à?”
Khóe miệng của lễ tân số một giật giật, lần nữa nở nụ cười: “Chào mừng bạn đến với Công ty Trúc Mộng.”
Ngân Tô bình tĩnh gật đầu: “Cảm ơn, công ty có quà cho nhân viên mới không?”
Lễ tân số một sắp không thể duy trì nụ cười thêm nữa: “… Có thể là không. Không phải cô tới đây để làm việc sao?”
“Công việc là sự hợp tác của cả hai bên, nếu mấy người không có phúc lợi tốt thì lấy gì giữ chân nhân viên đây?” Đầu ngón tay Ngân Tô gõ nhẹ trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, rộng lượng nói: “Lần này tôi bỏ qua, lần sau nhớ cải thiện nhé. Đăng ký bằng cách nào?”
Nhân viên lễ tân số một: “…”
Chắc là sợ Ngân Tô bắt bẻ nên cô ta ngay tức thì lấy ra một tờ giấy: “Cô điền những thông tin cơ bản vào đây là được.”
Hầu hết nội dung trên giấy đã điền sẵn, chỉ cần điền chút thông tin không quan trọng như họ tên, tuổi tác và sở trường.
Ngân Tô lập tức đặt cho mình một cái tên mới, “Tô Mẫn Nhân”, vừa nghe tên đã biết hiền lành, dễ thương rồi.
* 悯人: Mẫn Nhân nghĩa là thương người
Sở trường…
Ngân Tô ngẩng đầu nhìn nhân viên lễ tân số một, cô ta không hiểu Ngân Tô nhìn mình làm gì. Chỉ thấy ánh mắt của Ngân Tô hơi là lạ nhưng cô ta vẫn phải tiếp tục mỉm cười.
Ngân Tô cúi đầu, viết một cách rồng bay phượng múa xuống mục sở trường —— Giết chó.
Nhân viên lễ tân số một: “???”
“Xong rồi.”
Nhân viên lễ tân số một thu tờ giấy kia lại, lấy ra một con dấu đóng lên, rồi cô ta đi về sau, mở cánh cửa ra: “Mời cô theo tôi chọn hạt giống ước mơ.”
Đuôi lông mày khẽ Ngân Tô nhướng, hạt giống mộng tưởng sao… Trồng xong thì ước mơ sẽ thành thật à?
Ngân Tô thấy công ty này rất có thể là một công ty bán hàng đa cấp, cô tặc lưỡi rồi theo nhân viên lễ tân số một vào trong phòng.
Bên trong có rất nhiều lồ ng kính, có vài lồ ng kính chứa một viên bùn hình tròn, có vài lồ ng thì đã trống.
Gian phòng này có tất cả là 25 lồ ng kính, trong mỗi lồ ng kính đều được đánh dấu bằng một chữ số từ 1 đến 25.
Có 13 lồ ng kính trống và 12 lồ ng kính có viên bùn, mấy thứ này chắc là hạt giống ước mơ.
Nhân viên lễ tân số một chỉ vào các lồ ng kính: “Cô có thể chọn hạt giống ước mơ mà cô thích.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]