Biểu hiện vừa nãy của cô có chỗ nào giống người chơi không? Bọn họ đều đã lặng lẽ ngầm thừa nhận cô là NPC rồi đó!!
“Cô là người chơi thật hả?”
Ngân Tô không hiểu mình có chỗ nào không giống người chơi, “Tôi không giống người chơi sao?”
“…”
Có có cần nhớ lại hồi nãy cô đã làm gì trên đường không?
Trông cô không có chỗ nào giống người chơi hết, được chưa?!
Có một người chơi vẫy tay với những người khác, ý bảo bọn họ lại gần, anh ta đè thấp giọng nói: “Tôi nghĩ cô ta là NPC lẻn vào trong nhóm người chơi để nằm vùng.”
Mọi người: “…”
Có chút giống.
Ý kiến này được tất cả mọi người đồng thuận.
Người chơi hoài nghi thân phận Ngân Tô nhưng bọn họ cũng không nói ra trước mặt cô, lỡ cô là người chơi thật thì sao?
Chẳng qua là hành vi của cô có chút kỳ quái mà thôi… Thế nhưng trong trò chơi, người chơi kỳ lạ kiểu gì cũng có. Dù sao trò chơi cấm kỵ rất rộng lượng, đối xử với các người chơi vô cùng bình đẳng, không buông tha cho bất cứ người già kẻ yếu nào.
“Khụ… Cái cô Liễu Lan Lan kia, cô không đẩy cô ta xuống nước thật đấy chứ?”
“Lúc đó, chỗ tôi đứng xa như vậy, đương nhiên không phải tôi rồi.” Ngân Tô nhếch cười: “Tôi để Lô Khê đẩy đấy.”
Người chơi thấy cô phủ nhận, cũng hiểu được tình huống lúc đó cô không thể đẩy được, ai ngờ sau đó cô lại nhảy ra thêm một câu như vậy.
“…”
“Nếu cô là người chơi, vậy phó bản này có sáu người.” Có người thở phào: “May mà không phải số lẻ.”
Ngân Tô mới từ phó bản tân thủ qua, lại bị kéo vào điểm mù tri thức.
Ngân Tô cũng rất tuyệt vọng, rõ ràng cô đã rất cố gắng học bù lại rồi mà! Sao vẫn còn có nhiều thứ cô không biết như vậy chứ!!
Quả nhiên năm năm mất đi không phải một sớm một chiều là có thể bù đắp lại.
Trò chơi rác rưởi! Trả lại thanh xuân cho cô!
Ngân Tô nén giận, lên tiếng thỉnh giáo: “Số lẻ thì sẽ thế nào?”
“…” Chàng trai tóc dài nhìn cô thật kỹ một cái, trả lời vấn đề này: “Số lượng người chơi là số lẻ thì phó bản đó sẽ rất khó qua.”
Chàng trai tóc dài có một đôi mắt rất sáng, hoàn toàn không tương xứng với bộ râu xồm xoàm và gương mặt mười ngày nửa tháng không rửa kia.
Ngân Tô: “…” Đây là lý do tại sao phó bản tân thủ đầu tiên của cô lại khó như vậy?
Chàng trai tóc dài bên cạnh nhíu mày: “Sao ngay cả điều này mà cô cũng không biết vậy?” Chẳng lẽ cô ta là NPC nằm vùng?
Ngân Tô bình tĩnh nói: “Có quy định nào bắt buộc tất cả người chơi đều phải biết chuyện đó hả?”
Chàng trai tóc dài khó hiểu nhìn cô một lát, đột nhiên hỏi: “Cô vừa mới qua hết phó bản tân thủ?”
Ngân Tô rất hào phóng thừa nhận: “Ừ”.
Chàng trai tóc dài: “…”
Thế mà lại là người mới.
Trong mắt những người chơi già dặn kinh nghiệm thực sự, người chơi qua hết ba phó bản tân thủ cũng chỉ là người mới.
Nhưng bọn họ cứ nghĩ tới việc cô vừa làm là lại có chút nghi ngờ không biết liệu có phải cô đang nói dối không, người mới nào có cái lá gan như vậy?
Đến bọn họ còn không dám tùy tiện đáp lời NPC khi chưa nắm chắc nội dung cốt truyện, ai biết nhỡ nói sai một câu rồi được cho một cái Buff tử vong thì sao.
Cô thì hay rồi, nói cả đường không dừng phút nào!
Còn thao túng tâm lý ngược NPC người ta nói không có quỷ.
Tuy bọn họ cũng nghi ngờ thân phận của Ngân Tô nhưng mọi người đều là người chơi có kinh nghiệm nên sẽ không biểu hiện quá rõ ràng.
Chàng trai tóc dài chủ động giới thiệu: “Tôi là Bạch Lương Dịch, tên trong phó bản này ”
Phó bản này có điện thoại, trên đường tới đây bọn họ đã tìm được thông tin liên quan của mình trong điện thoại và trao đổi tên.
“Lộ Dao”. Đối phương không có ý định báo tên thật thì Ngân Tô cũng rất vui lòng, không cần bịa bừa một cái tên nữa.
“Tôi là Sử Vân Phi.” Thanh niên gầy đến có chút bất thường đứng bên cạnh chàng trai tóc dài lên tiếng ngay sau đó. Nói xong cậu ta lại cúi đầu xuống, trông có vẻ tối tăm u ám, có vẻ như cậu ta mắc chứng khó giao tiếp.
“Tôn Hạo.” Một người đàn ông với giọng nói khá thô kệch nhưng lại có khuôn mặt vô cùng đẹp. Vậy nên khi anh ta cất tiếng nói, tất cả những người khác đều cảm thấy bất ngờ.
“Tôi là Chu Hiên”. Tuổi Chu Hiên hơi lớn, mặc đồng phục của thợ sửa chữa, tướng mạo đoàng hoàng.
“Trình Tinh”. Đây người chơi nữ còn lại. Tuy cô ấy mặc một chiếc áo khoác da trông rất ngầu nhưng khuôn mặt trời sinh mang nét dịu dàng, giống một chị gái tri kỷ hơn.
Giới thiệu tên xong, Ngân Tô cười vui vẻ: “Rất vui khi được chơi chung với mọi người.”
Mọi người: “…”
Quả nhiên đầu óc cô ta có chút không được bình thường.
Chỉ có mấy tên bệnh nhân tâm thần mới có thể thấy vui khi tiến vào trò chơi chứ người chơi bình thường đều đang tìm cách sống sót, làm gì có ai vui vẻ cho nổi?
“Mọi người đang nói gì thế?” Lô Khê quay lại sau khi xem hết tất cả các gian phòng, kỳ quái nhìn bọn họ: “Trên đường đi hình như không nghe thấy mọi người nói chuyện? Bình thường mọi người nói nhiều lắm mà? Sao hôm nay lại đột nhiên im lặng như vậy…”
Trong ánh mặt Lô Khê dần dấy lên sự nghi ngờ.
Bạch Lương Dịch lộ ra dáng vẻ mệt mỏi: “Nhà Trương Dương xa quá, đi đường mệt chết đi được, không muốn nói chuyện.”
Quả nhiên Lô Khê đã bị di dời sự chú ý: “Ai mà ngờ được Trương Dương lại ở cái nơi quỷ quái này chứ. Nơi này thì lấy đâu ra bích họa. Triệu Thần đúng là đồ thần kinh mà.”
Bích họa!
Người chơi liếc nhìn nhau.
Bạch Lương Dịch vừa định nói khách sáo vài câu thì Lô Khê đã kéo Ngân Tô qua bên cạnh: “Cậu cũng đừng thân thiết với bọn họ quá, đàn ông con trai chẳng có tên nào tốt cả.”.
“Cậu nói đúng.” Ngân Tô hùa theo một câu, lại hỏi: “Có phải đầu óc Triệu Thần có vấn đề hay không mà lại đến chỗ này xem bích họa.”
“Ha, thì đúng rồi còn gì.” Lô Khê cười lạnh, “Đầu óc cậu ta không bình thường từ cái lúc không theo đuổi được cậu sau đó quay qua ở bên Liễu Lan Lan rồi.”
Ngân Tô: “…”
Quan hệ gì mà phức tạp quá.
“Cậu biết bích họa ở đâu không?”
“Không biết nữa.” Lô Khê lắc đầu: “Toàn là do Trương Dương nói… Nói là ở quê của cậu ta chứ ai mà biết được nó ở đâu. Nhưng chắc là ngày mai sẽ biết thôi.”
“Móa nó, nơi quái quỷ gì đây, thúi chết mất, tôi còn toàn giẫm phải bùn!” Tên mập hùng hùng hổ hổ vào nhà, xách ống quần lên dậm chân.
Tên mập tiến vào đã cắt đứt cuộc nói chuyện giữa Ngân Tô và Lô Khê. Lô Khê vốn chỉ tùy ý quét mắt nhìn qua thôi, ai ngờ một giây sau đã lôi Ngân Tô lui ra sau.
“Mập… Mập mạp! Máu!!” Lô Khê chỉ vào chân mập mạp hét lên: “Có máu!”
“Máu gì?” mập mạp cúi đầu nhìn, sau đó hoảng hốt kêu một tiếng: “Vãi”
Trên đôi giày dính đầy bùn có lẫn cả những vết máu, trong đêm tối rất khó để nhìn ra nhưng chỉ cần đứng dưới ánh đèn là có thể nhìn thấy rõ ràng.
Liễu Lan Lan cùng với Triệu Thần bị giọng nói vừa rồi kinh động đến, quần áo xộc xệch chạy ra từ phòng bên cạnh, “Mấy người ồn ào cái gì đấy?”
Trương Dương có thể cũng nghe thấy tiếng động, đi từ bên ngoài vào hỏi: “Làm sao vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]