Chương trước
Chương sau
Edit: Fang

Beta: Wendy, pilanium

Không dễ gì Triệu Thần mới dỗ được Liễu Lan Lan, cuối cùng cô ta cũng đồng ý qua cầu nhưng vẫn lề mà lề mề ở cạnh cây cầu gỗ, cứ đứng dính lấy Triệu Thần làm nũng.  

Đám cẩu độc thân người chơi đứng sau nhìn chỉ biết nắm chặt nắm đấm.

Lúc này Ngân Tô ghé vào tai Lô Khê, xúi giục cô ta: “Cậu đẩy cô ta xuống nước đi.”

Đồng tử Lô Khê hơi trừng to, trông vừa giống kinh ngạc nhưng cũng lại như hưng phấn. Tuy vậy, ngoài miệng cô ta vẫn nói: “Làm vậy không hay lắm đâu…” 

“Sợ cái gì, không phải Trương Dương nói nước không sâu, rơi xuống cùng lắm là bị cảm thôi à. Cậu không muốn nhìn cô ta vùng vẫy dưới nước, thảm hại kêu cứu sao?” Ngân Tô đè thấp giọng nói, trực tiếp đưa ra kế hoạch: “Một lát nữa tớ sẽ đánh lạc hướng sự chú ý của những người khác, cậu đi đẩy.”

“…”

Có lẽ là do Lô Khê thật sự ghét Liễu Lan Lan nên cô ta nhanh chóng bị Ngân Tô thuyết phục.  

Lô Khê lặng lẽ tiến lên vài bước, mượn sự che chắn của màn đêm cộng thêm màn biểu diễn sến súa của hai người Liễu Lan Lan và Triệu Thần nên không ai chú ý tới động tác của cô ta.  

Bên này cuối cùng Triệu Thần với Liễu Lan Lan cũng tình tứ xong, Triệu Thần lên cầu gỗ trước, cầu gỗ chỉ có thể cho một người đi qua, khoảng cách hai bên bờ cũng không xa nên Triệu Thần đi sang phía đối diện trước.  

Liễu Lan Lan thử thăm dò giẫm lên cầu gỗ. Cô ta đi một đôi giày da khá là khó đi lại, vừa giẫm lên cầu gỗ liền có chút loạng choạng đứng không vững.  

“Chầm chậm thôi, giẫm chân vững một chút thì khi đi sẽ không bị ngã xuống.” Trương Dương đứng ở phía đối diện hướng dẫn: “Đúng rồi, giữ vững thăng bằng.”

Liễu Lan Lan vốn đã sợ, lúc này tất cả sự tập trung đều đặt lên cây cầu gỗ dưới chân thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên trong bóng tối: “Đó là cái gì!!”

Ngân Tô nói rất to, động tác chuyển hướng cũng rất nhanh.  

Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị cô thu hút, tất cả ánh đèn đều hướng về phía cô.  

Bên phía Liễu Lan Lan lập tức tối xuống, giây tiếp theo cô ta cảm thấy như mình bị một thứ gì đó ở sau lưng đẩy một cái, cả người rơi xuống phía nước.  

“A ——”

“Rầm ——”

Tiếng vật nặng rơi xuống nước.  

Liễu Lan Lan vùng vẫy dưới nước, tiếng la hét và tiếng nước chảy hòa vào nhau bay theo làm gió truyền ra xa. 

Không biết là do sợ thật hay suối quá sâu mà Liễu Lan Lan hoàn toàn không thể đứng lên được, cả người cứ vùng vẫy dưới nước.  

“Cứu… Cứu mạng…”

Mà càng vùng vẫy dữ dội, Liễu Lan Lan lại càng nhanh chìm hơn.

“Lan Lan!”

Triệu Thần đứng bên bờ nhìn xuống nước, nhưng anh ta không xuống nước ngay mà túm lấy Trương Dương, nghiêm khắc ra lệnh cho cậu ta: “Trương Dương, cậu xuống cứu Lan Lan lên đi.”

Rõ ràng Trương Dương có chút sợ hãi: “Tôi… Tôi không biết bơi.”

“Không phải cậu nói nước không sâu sao, cậu mau đi đi!!” Triệu Thần đẩy Trương Dương xuống nước, hoàn toàn không quan tâm tới ý muốn của cậu ta, thậm chí còn rất hung dữ uy hiếp: “Nếu Lan Lan có chuyện gì thì tôi cho cậu biết tay!”

Trương Dương: “…”

Tất cả người chơi đều lặng thinh không nói gì, cho dù có người biết bơi cũng sẽ không ra tay cứu một NPC vào lúc này. 

Cuối cùng Trương Dương vẫn bị ép xuống nước. Quả thật là cậu ta không biết bơi nhưng may mà mặt nước không rộng, xung quanh còn có đám rong rất dài.  

Túm lấy đám rong đó, Trương Dương di chuyển tới gần Liễu Lan Lan, bắt được tay cô ta, kéo cô ta lên bờ. 

Bời vì sợ hãi mà sau khi túm được Trương Dương, Liễu Lan Lan giống như bắt được sợi rơm cứu mạng, hoàn toàn không phối hợp, chỉ biết liều mạng giãy giụa.   

Trương Dương vốn đã không biết bơi, bị Liễu Lan Lan ấn xuống nước mấy lần liền.

Triệu Thần và tên béo bên cạnh cậu ta ở trên bờ, kéo Liễu Lan Lan lên.  

“Lan Lan… Lan Lan không sao chứ?”

“Hu hu hu…” Liễu Lan Lan ôm Triệu Thần bắt đầu khóc, sợ tới mức không nói được chữ nào: “Hu hu hu…”

***

***

Nhân lúc Liễu Lan Lan đang khóc nức nở, những người chơi còn lại đều đi qua cầu gỗ sang phía đối diện, hai người Ngân Tô và Lô Khê rớt lại đằng sau.  

Lô Khê muốn đi xem tình trạng bi thảm của Liễu Lan Lan, đi vài bước là qua cầu.

Cuối cùng Ngân Tô giẫm lên cầu gỗ đi qua bờ bên kia, cô đi được một nửa thì bỗng cảm thấy có thứ ướt nhẹp túm lấy mắt cá chân cô.  

Cảm giác lạnh buốt trơn trơn dinh dính nhơm nhớp, rất giống động vật thân mềm có chất nhầy. Chúng dính vào mắt cá chân cô khiến cô cảm thấy buồn nôn một cách khó tả.

“…”

Không chào hỏi người khác gì cả, cứ nhằm vào cô mà chào hỏi thôi… Cô mà không phản hồi lại một chút thì chẳng phải là có lỗi với người bạn nhiệt tình này rồi sao.  

Chỉ cần cô không thừa nhận bản thân xui xẻo thì cô chính là người đặc biệt!!  

Ngân Tô hít một hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười, giây tiếp theo cô cúi người xuống bắt thứ quấn vào mắt cá chân cô lên. Có lẽ thứ đó cũng không ngờ tới đối phương chẳng những không bị dọa mà còn dám thò tay xuống bắt nên theo bản năng nó muốn kéo cô xuống nước. 

Tuy nhiên động tác Ngân Tô lại nhanh hơn. Nó vừa mới dùng sức đã cảm thấy mình bị một bàn tay bóp lấy.  

Thậm chí nó còn không kịp lộ ra dáng vẻ dọa người, đã bị bàn tay đó bóp thành cục bột, sau đó bị nhét vào trong một không gian trống trải. Nó có thể thấy được một cung điện rất lớn, rất trống trải, thậm chí là xa hoa, nhưng vị trí nó có thể hoạt động chỉ có bảy tám mét vuông.  

Chính vào lúc này, nó cảm thấy mặt đất dưới chân bắt đầu trở nên mềm nhũn…

***

***

Ngân Tô phủi tay, ló đầu nhìn thử dưới nước, muốn xem xem còn có người bạn nhiệt tình nào nữa không, người ta thường nói, việc tốt có đôi.  

Tiếc là cô nhìn mãi mà trừ dòng nước đang chảy cuồn cuộn về phương xa thì chẳng còn thấy bất kỳ thứ gì xuất hiện nữa.  

“Chậc.” Đồ nhát gan!  

“Dao Dao.” Lô Khê thấy cô mãi vẫn chưa đi qua thì quay người tìm cô: “Mau qua đây đi.”

Ngân Tô chỉ đành từ bỏ việc kết bạn, giẫm lên cầu gỗ đi qua phía đối diện.

Lô Khê kéo cô đi xem tình trạng bi thảm của Liễu Lan Lan, nhịn không nổi bắt đầu cười trộm, còn không quên chế nhạo: “Đáng đời.”

“Đừng cười, bị nghi ngờ thì không hay.” Mặt Ngân Tô không cảm xúc, nhắc nhở cô ta. 

Lô Khê lập tức xị mặt không cười nữa, nhưng thấy Liễu Lan Lan khóc không thở ra hơi, đáy mắt vẫn lộ ra vẻ hả hê rất rõ ràng.  

Hai tay Ngân Tô đút trong túi áo gió, tuy cô không cười nhưng lời nói cũng không thân thiện cho lắm, thậm chí có chút bi3n thái: “Có phải cô ta khóc nghe rất hay không.”

Lô Khê vốn muốn nói có gì hay đâu, giả vờ giả vịt nghe rõ là dẹo, cũng chỉ có đàn ông mới thích nghe thôi.

Nhưng nhìn thấy tình trạng thảm hại của Liễu Lan Lan, kết hợp thêm với tiếng khóc thê thảm, Lô Khê lại đột nhiên cảm thấy Dao Dao nói cũng rất hợp lý.  

Cô ta dùng tay che miệng: “Nghe có vẻ cũng hay hay đó.”

“Thích không?”

Lô Khê gật đầu lia lịa.   

“Vậy sau này chúng ta làm cô ta khóc nhiều chút.”

“Được đấy, một trăm điểm.” Lô Khê chỉ thiếu điều vỗ tay khen hay. 

Cả người Liễu Lan Lan ướt đẫm, gió đêm thổi qua, lạnh đến mức cô ta run cầm cập: “A Thần lạnh quá… Em lạnh quá.”

“Béo, áo khoác.”  

Tên béo vội vàng lấy một chiếc áo khoác trong ba lô ra, Triệu Thần khoác áo lên người Liễu Lan Lan.  

“A Thần…” Liễu Lan Lan sụt sịt: “Có… Có người đẩy em.”

“Đẩy em?”

“Ừm, em bị ai đó đẩy xuống nước.” Liễu Lan Lan cảm nhận được rất rõ lực đẩy đó nhưng cô ta lại không thấy ai đẩy.  

Liễu Lan Lan nghĩ lại tình huống lúc đó: “Lúc đó Lộ Dao vô duyên vô cớ kêu một tiếng, sau đó em liền bị đẩy xuống nước…” 

Tuy Lô Khê là hung thủ đẩy cô ta, nhưng lúc này cô ta không hề sợ hãi chút nào mà còn rất phách lối: “Liễu Lan Lan cô có ý gì? Cô nói Dao Dao của chúng tôi đẩy cô? Cô đừng nói bừa, Dao Dao cách cô xa như vậy, làm sao đẩy cô được? Đẩy cách không à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.