Ngân Tô xoay nửa người, chống tay quan sát anh ta từ trên xuống dưới: "Không có, anh nhìn thấy gì?"
Khang Mại nhíu nhíu mày, vừa rồi anh ta không thấy rõ bóng trắng kia là cái gì, dù sao thì cũng không bình thường.
Y tá kia từng nói tắt đèn là phải lên giường nghỉ ngơi, bảo đảm ngủ đủ giaasc..
Lên giường nghỉ ngơi chưa chắc là đã buồn ngủ.
Trọng điểm là bảo đảm ngủ đủ giấc!
Khang Mại chửi nhỏ một tiếng, bảo sao chiều nay người bạn cùng phòng thần kinh này lại ngủ nhiều vậy.
Ban ngày ngủ sẽ không quá nguy hiểm, chỉ cần hy sinh chút thời gian thăm dò manh mối thôi.
Nhưng so với manh mối, nguy hiểm buổi tối lại càng khó ứng phó hơn.
Bọn họ đến ngay cả quan hệ hợp tác cũng không phải nên Khang Mại không thể trách bạn cùng phòng tâm thần không nhắc anh ta, chỉ có thể tự trách mình sơ ý.
Khang Mại cảm thấy độ khó của phó bản này không được bình thường, anh ta nhìn Ngân Tô, chủ động hỏi: "Có muốn hợp tác không?"
Ngân Tô không quá muốn có một đồng đội trói buộc nên cô nhã nhặn từ chối: "Tôi cảm thấy một mình tôi cũng có thể làm được." Thỉnh thoảng trao đổi tin tức là được rồi.
Khang Mại: "..."
Khang Mại lui lại một bước bàn điều kiện: "Tôi có khóa phòng, lát nữa kiểm tra về cô cần tôi mở cửa đúng chứ? Chúng ta trao đổi đi, cô để mắt tới tôi giúp tôi, nếu phát hiện tôi có gì bất thường thì gọi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/2975007/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.