*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Lea
Chỉnh sửa: Cỏ-thơm
【Nhớ kĩ, không được yêu bất cứ ai!】
Cầu Người mà không được?
Cái thứ vớ va vớ vẩn gì thế!
Tề Linh Tây chỉ coi như Tề Dịch lại đang trêu đùa không biết nặng nhẹ: “Nói tiếng người đi.”
Tề Dịch: “Tôi cũng có phải người đâu.”
Tề Linh Tây híp mắt: “Cho nên cậu mới lấy toàn nhân loại ra chơi đùa…”
Anh chưa nói xong Tề Dịch đã cắt ngang, hắn cũng híp mắt, nhưng trong con ngươi đen sẫm lại toàn là trêu cợt: “Không phải người thì không thể nói tiếng người à?”
Thấy vẻ mặt Tề Linh Tây lạnh đi, Tề Dịch không vòng vo nữa, lời nói cũng trực tiếp và thẳng thắn hơn: “Không phải chơi đùa, cũng không phải đang trêu chọc Người, sự thật chính là như vậy, không tin thì Người tự xem đi.”
Nói đoạn, hắn bèn nắm bàn tay trái thon dài như ngọc của Tề Linh Tây rồi ấn nhẹ lên vị trí trái tim của mình.
Nơi đó trống hoác, chỉ có một lỗ đen như có thể chứa đựng hư không vô tận —— hoặc giả không nên gọi là đen, nhưng chẳng có một tia sáng nào xuyên được vào trong.
Tề Dịch cho Tề Linh Tây quyền hạn đồng thời thu nén số dữ liệu khổng lồ, khiến Phụ thần của hắn có thể dùng bộ não hoàn mỹ nhất của loài người nhìn rõ mọi thứ.
Đúng vậy.
Phụ thần của hắn có được “trí tuệ” có một không hai trên thế gian —— bộ não tuyệt đẹp ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-the-gioi-hien-thuc/240970/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.