Vài phút sau, tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến khiến nhịp tim của Chu Mục Thâm bất giác tăng nhanh, không hiểu sao sinh ra cảm giác khẩn trương.
Cậu kéo chăn ra, ngồi dậy. Then cửa bị kéo xuống từ bên ngoài. Có người bước vào phòng, là vài y tá và bác sĩ khoác áo blouse trắng.
Lương Tiềm không có ở đó.
Chu Mục Thâm vô ý thức siết chặt ra trải giường, cho dù cậu đã khôi phục trí nhớ cũng không có cách nào vứt bỏ nỗi sợ hãi mà những chiếc áo blouse trắng này mang đến. Chu Mục Thâm muốn bỏ chạy, cậu muốn trốn đi.
May là chưa đến nửa phút sau Lương Tiềm đã trở lại, nháy mắt nhìn thấy hắn, Chu Mục Thâm đột nhiên cảm thấy thật an tâm.
Có lẽ Lương Tiềm vừa đi rửa mặt, trên mặt vẫn còn mang theo bọt nước, quầng mắt trũng sâu, sắc mặt không được tốt lắm, râu ria xồm xoàm mấy ngày không cạo, bộ dạng đẹp trai có chút luộm thuộm. Lúc này hắn mang vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm bác sĩ kiểm tra, dáng vẻ cực kì lạnh lùng.
“Đã hạ sốt rồi, cầm toa thuốc xuống lầu một lấy thuốc xong là có thể xuất viện.” Bác sĩ nhìn Lương Tiềm nói, “Cậu ấy đang uống thuốc, hai ngày nay ăn uống thanh đạm một chút, nên ăn cháo và canh, không nên ăn cay hoặc đồ nhiều dầu mỡ. Cậu ấy có hơi thiếu máu, sức đề kháng kém, thời tiết lạnh hoặc giao mùa cần chú ý một chút, những cái khác không có vấn đề gì lớn.”
Lương Tiềm gật gật đầu, nhận lấy đơn thuốc bác sĩ đưa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-lanh/1024152/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.