Lăn lộn suốt cả ngày, cuối cùng đôi tình nhân cũng ăn được một bữa thoả thích. Chu Mục Thâm lại càng no hơn, trước bữa ăn cậu đã uống một ly trà sữa lớn, hiện giờ cái bụng như sắp nứt ra.
Buổi trưa từ công viên đến đây tổng chỉ mất mười phút, pháo hoa đến tám giờ tối mới bắt đầu, vậy nên hiện tại vẫn còn khá sớm, hai người bàn bạc một chút, quyết định đi bộ trở về, coi như là tản bộ sau bữa ăn.
Gần bảy giờ tối, mặt trời đã lặn ở hướng tây, hoàng hôn phía chân trời đẹp như tranh vẽ. Bọn họ chầm chậm đi bộ trên vỉa hè, hai cái bóng cách nhau không xa cũng kéo dài theo.
Hai tháng trước, Chu Mục Thâm chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình được trở về cuộc sống bình thường, hiện tại hết thảy trước mặt đều là do người bên cạnh mang đến.
Chu Mục Thâm một lần nữa cảm thán chính mình thật may mắn, nhịn không được nở nụ cười.
“Cười cái gì?” Người đi lại trên đường không ít, Lương Tiềm quay đầu nhìn cậu, “Bây giờ có sợ không?”
“Tớ rất vui”, Chu Mục Thâm biết Lương Tiềm đang hỏi cái gì, cười càng thêm vui vẻ, “Có cậu ở đây sẽ không sợ nữa.”
“Nhưng em cũng đừng vui vẻ sớm quá.” Lương Tiềm nhướng mày, vui mừng hơn còn ở phía sau kia.
“Hả?” Câu này nghe có chút kì lạ, Chu Mục Thâm không biết Lương Tiềm rốt cuộc có ý gì, nhưng cuối cùng vào thời khắc pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu, cậu liền hiểu được ý nghĩa ẩn sau lời nói đó.
—
Thung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-lanh/1024149/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.