Tối hôm qua trước khi đi ngủ không ai kéo rèm, đến gần trưa, mặt trời lên cao, ánh dương sáng lạn chiếu xuyên qua ô cửa kính tràn ngập căn phòng.
Hai thiếu niên trên giường còn đang ôm nhau ngủ say. Lương Tiềm cau mày lộ vẻ không vui.
Một lát sau hắn hơi nhúc nhích cơ thể, cơ bắp toàn thân đau nhức, tâm trạng chán nản, bực bội nhíu chặt mày, sự khó chịu khi thức dậy cũng theo đó mà đến.
Hắn mơ một giấc mơ.
Mơ thấy Chu Mục Thâm khôi phục kí ức, thái độ đối với hắn cũng khôi phục lại như lúc trước còn đi học, lễ phép mà xa cách hướng về hắn nói tiếng cảm ơn, không muốn làm phiền, khăng khăng muốn dọn đi.
Đối với một Chu Mục Thâm như vậy, Lương Tiềm không thể dùng thái độ cứng rắn, cũng không có tư cách gì khuyên cậu tiếp tục ở lại nơi này. Sau đó hắn mơ mơ hồ hồ ra nước ngoài, Chu Mục Thâm ở lại trong nước đi học lại, từ đây đối phương biến mất khỏi cuộc sống của hắn.
Từ hai đường giao nhau, cuối cùng cũng trở lại quỹ đạo ban đầu.
Lúc tỉnh dậy phát hiện đó chỉ là một giấc mộng, Lương Tiềm từ trống rỗng kinh sợ chuyển thành mừng như điên.
Thậm chí hắn nhất thời nảy lên một suy nghĩ ích kỷ, hy vọng bệnh của Chu Mục Thâm vĩnh viễn không hồi phục, để cậu chỉ có thể ở đây, ngoại trừ hắn ra đều sợ hãi tất cả mọi người, cả đời này chỉ có thể khoá chặt bên người hắn, không thể trốn chạy.
Lương Tiềm cảm thấy mình sắp điên rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-lanh/1024138/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.