Chương trước
Chương sau
Nguyễn Manh Manh trốn trong chăn trằn trọc trở mình, rồi lên mạng tra tư liệu, xem ý kiến của nhiều người khác trên Internet.
Giày vò một buổi tối, cuối cùng cô quyết định đi mua một chiếc que thử thai để xem kết quả thế nào đã..
Tuy rằng trên internet nói khi mang thai một tháng thì kết quả que thử thai không chính xác lắm nhưng mặc kệ như thế nào vẫn cứ kiểm tra trước đã rồi tính tiếp.
Nếu như. . .Kết quả không mấy chính xác thì có thể nghĩ cách đi đến bệnh viện một chuyến.
Tuy rằng Nguyễn Manh Manh năm nay đã 19 tuổi, không lưu ban cũng là trên lớn hai tuổi, nhưng nói cho cùng cô vẫn chỉ là cô békhông có kinh nghiệm ứng phó với những chuyện như thế này.
Lúc trước bởi vì Nguyễn Thi Thi không có người thừa kế, bản thân cô lại có tật xấu ngất toán không cách nào bảo vệ tâm huyết của chị gái.
Nhất thời kích động liền tìm Lệ Quân Đình muốn mượn gien, sinh ra con thay chị cô đoạt lại công ty.
Nhưng bây giờ, sự tình đúng như kế hoạch củacô thế nhưng Nguyễn Manh Manh lại hối hận rồi.
"Đứa bé này. . . Không thể lưu. . ." Hai tayđặt trên chiếc bụng bằng phẳng, Nguyễn Manh Manh tự nhủ.
Nhưng vừa dứt lời, mắt hạnh bên trong liền tràn lên hơi nước.
"Không. . . Không được. . . Không thể xoá sạch, nhất định phải giữlại. . ." Cô cắn môi, lắc đầu.
"Nguyễn Manh Manh mày chớcó ngu ngốc như vậy, mày và người kia căn bản là không thể. Đứa bé này, là người duy nhất có thểkế thừa tâm huyết chị gái. . ."
Đến bây giờ, khi Nguyễn Manh Manh phát hiện mình thật sự thích Lệ Quân Ngự, mới rõ ràngcô và Lệ Quân Ngự là hai đường thẳng song song,hoàn toàn không có khả năng.
Không nói đến trong bụng có thể hoài thai đứa nhỏ, chính là dù không có chuyện này, cô. . . Cô cũng không xứng với Lệ Quân Ngự.
Bởi vì, lần đầu tiên của cô đả cho một người đàn ông khác.

Mà người đàn ông kialại là em trai Lệ Quân Ngự.
Không có khả năng. . . Cũng không còn có thể. . .
Quá khứ có thể thoải mái gần gũi với Lệ Quân Ngự, chỉ là bởi vì cô căn bản không phát hiện tình cảm của mình.
Mà bây giờ, ngay khoảnh khắc Nguyễn Manh Manh phát hiện ra loại tình cảm đó đã vượt qua ranh giới, thì cô nhất định phải giữ khoảng cách với Lệ Quân Ngự.
Không có bạo quân, bệnh cũ ngất toán của côliền tái phạm, cho nên cô vẫn không cách nào tiếp nhận công ty.
Nói cho cùng. . . Tất cả lại trở về nguyên điểm, như một tháng trước không có bất kỳ biến hóa nào.
Duy nhất biến hóa, chỉ là cô không cẩn thận làm mất đi trái tim của mình, mà trong bụng của cô lại thêm một sinh mệnh nhỏ đang hình thành.
*
Cả một đêm không chợp mắt, ngày hôm sau Nguyễn Manh Manh thay đồng phục học sinh xuống lầu, mang theo một cặp mắt gấu trúc .
"Chị, chị có phải là bị căng thẳng cho cuộc tranh cử ngày hôm nay nên ngủ không ngon không?"
Nguyễn Manh Manh mới vừa ngồi xuống bàn ăn, Lệ Quân Tỳ ở đối diện cô liền chú ý tới quầng thâm dưới mắt kia.
Cậu bé liền vội vã đem các loại thức ăn trên bànkéo đến trước mặt Nguyễn Manh Manh.
"Ầy, chịđừng có lo lắng, chỉ là cuộc tranh cử nhỏ thôi mà. . .Tranh cử cở trường trung học cơ sở của bọn em ,mấyứng cử viên kia còn lớn hơn em mấy tuổi chả phải cũng bại dưới em sao . Chị ăn nhiều một chút, lấp bao tử nhiều một chút. . ."
Đang nói, Lệ Quân Tỳ dường như nhớ tới cái gì, lại đùng đúng chạy vào phòng bếp.

Một lát sau, Gấu Con cầm mấy bình nhỏ trở về.
"Chị gái, đây là quả óc chó, hạnh nhân, chị ngủ không ngon nên ăn mấy cái này nhiều một chút cho bổ não. Còn có sữa bò cũng đừng quên uống. . ."
Bình thường bạn Bạn nhỏ Lệ Quân Tỳkhông bao giờ nhấc nổi một chút nhiệt tình với người khác, thế nhưng đối với người trong gia đình thì lại rất nhiệt tình chăm sóc, bảo vệ.
Còn hận không thể dâng những thứ đồ này đến tận miệng của các anh chị.
Nguyễn Manh Manh nhìn thấy Lệ Quân Tỳ bận bịu trước sau, vốn tâm đang lành lạnh, không khỏi nổi lên từng chút ấm áp.
Đang muốn vò cái đầu nhỏ của Lệ Quân Tỳ cảm ơn anh, một bàn tay lớn bỗng nhiên kéo lấy cổ áo Gấu Con nhấc cả cậu và chiếc áo lên.
"Lệ Quân Tỳ, đã quên cái gì là lễ nghi bàn ăn rồi hả?"
Bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ bị anh cả nhấc cổ áo lơ lửng giữa không trung, rõ ràng cảm giác sau lưng truyền đến hàn ý nghiêm nghị.
Cậu sợ hết hồn, lập tức nhận sai, "Anh cả, em. . . Em ngồi liền."
Gấu Con sợ nhất là anh cả, dù cho có ở trước mặt người khác kiêu ngạo cùng lạnh nhạt cỡ nào, thìkhi đứng trước anh cả vẫn chỉ là một cậu nhóc « hỉ mũi chưa sạch ».
Lệ Quân Ngự gật đầu, thả Lệ Quân Tỳ xuống.
Lệ Quân Tỳ lập tức ngoan ngoãn chạy về vị trí của mình, ngồi xuống.
Đang muốn biểu hiện thật tốt cho anh cả xem, lại phát hiện anh cả vừa mới dạy dỗ xong của anh, lại cực kỳ "Không tuân quy củ", ngồi ở vị trí của anh ba.
Tiếp đó, bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ liền nhìn thấy anh cả gia anh, bưng ly sữa bò vừa nãy cậu mới đặttrước mặt Nguyễn Manh Manhkia.
Ngón tay thon dài cầm ly thủy tinh, đưa sữa bò đến bên mép Nguyễn Manh Manh, thấp giọng dỗ dành nói: "Ngủ không ngon cũng không thể nhịn ăn, đến, há mồm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.