Nửa khuôn mặt bị ngâm trong bồn tắm, khuôn mặt của Lệ Quân Triệt trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng nhợt nhạt như trong suốt. Nguyễn Manh Manh sợ hãi, sợ mình không cứu được. Thành thạo nửa đỡ nửa ôm Lệ Quân Triệt ra ngoài, áo choàng tắm bị hút nước càng làm cho quá trình khó khăn hơn. May mà Nguyễn Manh Manh khỏe, nếu không thì không thể di chuyển được. "Vết thương, vết thương..." Nguyễn Manh Manh sốt ruột đến nỗi không để ý đến nửa người Lệ Quân Triệt hầu như đều tựa lên vai mình. Cơ thể nhỏ nhắn cố gắng đỡ lấy cơ thể anh, cúi đầu tìm kiếm vết cắt trên cổ tay. Cổ tay trái, không có! Cổ tay phải, cũng không có! Nguyễn Manh Manh ngẩn ra một lúc mới phát hiện thì ra là mình tự dọa mình. Vội vàng vào xem liền nhìn thấyLệ Quân Triệt trong bồn tắm liền nghĩ rằng anh ta cắt cổ tay tự sát. Trên thực tế, tuy rằng bồn tắm đầy nước lại còn tràn cả ra ngoài... Vòi sen vẫn xả nước nóng, nước đang chảy ra ngoài, nhưng một chút máu cũng không có. Cái gì mà cắt cổ tay?
Tay nào bị cắt? Toàn bộ đều do mình tự nghĩ vớ vẩn thôi! Nguyễn Manh Manh nhất thời tức giận, Lệ Quân Triệt ngã vòa bồn tắm lẽ nào lại không thể đứng dậy đi ra, làm hại cô hiểu lầm như vậy. "Kẹo bông gòn... Cô làm gì ở đây?" Đang trong lúc tức giận lại nhe thấy giọng nói mơ màng của trai đẹp từ đỉnh đầu truyền đến. Nguyễn Manh Manh lập tức ngẩng đầu lên. "Cậu... Lệ Quân Triệt, cậu... cậu không thấy xấu hổ mà còn hỏi!" Không có chuyện gì lại đi mặc áo tắm vào trong bồn ngủ làm gì, nực cười! Chẳnglẽ anh ta không biết làm như vậy sẽ rất dễ gây hiểu lầm sao! "Tôi..." Ánh mắt Lệ Quân Triệt thoáng sững sờ, qua một lúc lâu mới phun ra một câu: "Có phải bệnh cũ của tôi lại tái phát không?" "Bệnh cũ? !" Nguyễn Manh Manh nghe thấy tâm nảy lên một cái. Thật là, Lệ Quân Triệt và mình đều giống nhau, đều có bệnh? Nguyễn Manh Manh quan sát cẩn thận, quả nhiên, anh cũng giống dáng vẻ của một người có bệnh. Da dẻ trắng đén gần như trong suốt, đôi môi tái nhợt, đúng là một bộ dạng của người thiếu máu. Anh chàng đẹp trai gật đầu, đột nhiên cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Manh Manh. Một đôi mắt long lanh nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Nguyễn Manh Manh: "Kẹo đường... tôi đói, anh cả không cho phép ăn đường, tôi không có sức, sắp chết rồi... Cô, cô nhìn có vẻ rất ngon, tôi có thể hay không..." "Không thể, không thể!" Mắt thấy Lệ Quân Triệt sắp cúi đầu, Nguyễn Manh Manh không chút nghĩ ngợi đẩy đứa nhỏ này về một bên. Ai mà ngờ, nhất thời không khống chế sức lực, trực tiếp đẩy Lệ Quân Triệt vào trong bồn tắm. Có điều thằng nhóc đó lại kéo góc áo của Nguyễn Manh Manh, kéo cô cùng xuống nước.
"Ầm ầm-- rầm rầm--" Cả hai rơi vào trong bồn tắm lớn có thể chứa được năm người, tạo nên từng tầng sóng lớn. Đúng lúc này, một giọng nói rét lạnh đột ngột truyền đến từ cửa phòng tắm: "Nguyễn Manh Manh, hai người... đang làm gì?" Bóng dáng thon dài mang theo sự lạnh lùng kiêu ngạo của Lệ Quân Ngự đang đứng ở cửa phòng tắm. Đột nhiên có người xuất hiện khiến cô bối rối. "Em..." Cả người cô đều chìm trong nước, hoàn toàn không nghe thấy gì. Mà một bên, Lệ Quân Triệt nhìn anh trai mình, lại nhìn mình và Nguyễn Manh Manh trong bồn tắm... Vài giây sau, đột nhiên nhắm mắt, trực tiếp hôn mê. * Hai phút sau, Lệ Quân Triệt mặc áo tắm "ngất xỉu" nằm trên giường lớn. Sau đó anh xoay người trở vào phòng tắm. Vào trong, anh đi tới bồn tắm, hạ tầm mắt nhìn người đang ngâm bên trong với vẻ mặt ngây ngốc. Thấy khuôn mặt ướt nhẹp của cô cùng với làn da trắng sứ, mịn màng, ánh mắt Lệ Quân Ngự ảm đạm. Ngay lập tức,tầm mắt lại tiếp tục đi xuống, quần áo bởi vì bị ướt mà dính chặt vào người cô, dễ dàng nhìn thấy được đường cong thiếu nữ. Ánh mắt trầm xuống, Lệ Quân Ngự cúi người, bàn tay đưa tới, ôm thiếu nữ từ bồn tắm đi ra. "Cởϊ qυầи áo" Anh ôm cô, lãnh đạm nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]