Cậu Việt Đình không để ý nói như vậy, có thể làm Nguyễn Manh Manh ở một bên có lúng túng hay không. Dù sao, cô gái nhỏ này không có mắt hoa đào, anh là tuyệt đối không lọt mắt. Ở trong mắt ông, đã tự động loại Nguyễn Manh Manh ra khỏi vị trí bạn gái của Lệ Quân Ngự. "Há, thật không..." Lệ Quân Ngự hơi nhíu mày, dường như là bị cậu anh nói tới động tâm, "Vị đại tiểu thư gia tộc Polkin kia, thật sự tốt như vậy?" "Đương nhiên." Ngũ quan anh tuấn thâm thúy của Việt Đình, rốt cục nổi lên ý cười, "Nếu như không được, sao cậu có thể giới thiệu cho con chứ." Lệ Quân Ngự gật đầu, lạnh nhạt nói: "Đã như vậy, cậu vẫn là chọn người hoàn mỹ như vậy, để cho em họ Việt Trạch đi. Dù sao gia tộc Redington và gia tộc Polkin đời đời quan hệ tốt, hai nhà các người thông gia, chẳng phải là càng than sao?" "Con..." Việt Đình suýt chút nữa bị cháu ngoại trai lớn làm tức giận đến phun máu, "Em họ con năm nay, mới vừa tròn mười tuổi!" đại tiểu thư nhà Polkin đã chừng hai mươi, để cho con trai của anh, làm con dâu nuôi từ bé à? "Nếu như vậy, không bằng cậu tự mình dùng rồi. Dù sao cậu thích nhất người phụ nữ có mắt hoa đào, vừa vặn mợ cũng không cần cậu nữa, cậu nhân cơ hội hưởng phúc đi?" Lệ Quân Ngự nói câu này, xem như là triệt để phất vảy ngược của Việt Đình. Mắt xanh thâm thúy lóe qua một vệt lạnh lùng nghiêm nghị, Việt Đình đầy mặt lạnh lùng vỗ bàn đứng dậy: "Lệ, Quân, Ngự... Cậu là cậu của con, Tiểu Tư là mợ của con, chúng ta là trưởng bối của con. Con chính là dùng loại thái độ này, nói chuyện với trưởng bối sao!" Làm người thừa kế gia tộc Redington quý tộc cổ xưa của Châu Âu, Việt Đình trầm mặt xuống, ngũ quan lạnh lùng nghiêm nghị ngưng kết thành băng, nhất thời liền sinh ra lực áp bách mạnh mẽ. Nhưng mà, Lệ Quân Ngự lại ngay cả lông mày cũng không nhấc một cái. ánh mắt anh càng thêm lạnh lùng thâm trầm hơn cậu, hơi nhíu, lạnh lùng nói: "Cậu chỉ lớn hơn con mười tuổi, làm giá trưởng bối cái gì."
Cậu anh nhỏ hơn mẹ anh ròng rã 13 tuổi, là một đứa con trai tuổi muộn. Lúc còn trẻ hoang đường đến tùy hứng, thường xuyên dẫn theo anh đi chơi khắp nơi, hai cậu cháu bọn họ ở cùng nhau như anh em hơn là như cậu cháu. "Lại nói..." Lệ Quân Ngự chuyển mắt, dời tầm mắt từ trên người cậu, trở lại trên mặt Nguyễn Manh Manh. Nhìn khuôn mặt nhỏ bé còn hiện ra màu phấn nhạt tức giận của mèo con, không nhịn được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt phì đáng yêu của cô. "Cậu không thích bà xã của cậu bị người lấy ra so sánh, con cũng không thích bạn gái bị cậu phê bình... Cậu, nếu như cậu còn muốn ngồi cùng một chỗ ôn hòa nhã nhặn ăn xong bữa cơm này, liền không nên nhắc lại chuyện ra mắt." Khí chất của cháu ngoại trai lớn quá mạnh mẽ, mà lại nói ra còn làm Việt Đình không có cách nào phản bác. ông dùng Tiểu Tư, cũng chính là người vợ Việt Đình yêu tha thiết nhất làm ví dụ. Cho dù Việt Đình không thích mắt hạnh tròn vo, ướt nhẹp kia của Nguyễn Manh Manh cái, nhưng cũng có thể cảm giác rõ ràng cảm động lây cháu ngoại trai. Người phụ nữ mình yêu tha thiết, bất luận làm sao cũng không chịu được bị người khác phê phán. Việt Đình hơi nhếch môi, một lát sau, mới nhíu lông mày rậm không quá tình nguyện nói: "Được... Việc con kết hôn cậu mặc kệ. Tương lai, tự nhiên sẽ có ông ngoại con hỏi đến." "Ông ngoại đến cũng giống như vậy, cậu... Bây giờ Manh Manh là bạn gái con. Ở trước mặt cô ấy nói những việc này, cậu cho rằng thích hợp sao?" Thái độ của cháu ngoại trai quá lạnh lẽo cứng rắn, Việt Đình không nói gì, chỉ có thể ngồi xuống. Khách khí vẫn mặt lạnh không để ý đến anh, liền nhìn lại hướng Nguyễn Manh Manh: "Manh, Manh Manh đúng không... Nếu không lần sau, cậu giới thiệu cho con một vị bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, mở khóe mắt ngoài, cắt mắt hai mí lớn thế nào?" Nguyễn Manh Manh: "..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]