Ngày hôm sau, chủ nhật, khí trời trong vắt. Nhà họ Nguyễn làm tiệc đại thọ sáu mươi cho mẹ vợ, tổ chức trong một ngày mùa thu sáng sủa như vậy. Cửa phòng yến hội tráng lệ của Ngự Đường, Nguyễn Triệu Thiên đang kéo Tần Phương mới vừa hết ở cữ đi ra, tiếp đón khách khứa lục tục đến. Trên bàn chủ, bà Nguyễn và bà Tần ngồi song song. Nguyễn Tuyết Cầm và chị dâu Tần Phương - Trương Bình ngồi ở một bên, trong lồng ngực Nguyễn Tuyết Cầm ôm Nguyễn Minh Vũ vừa đầy tháng. Người một nhà xem ra vui vẻ, rất hòa hợp. Mấy bàn tiệc gần bàn chính, đều được Tần Phương cho Nguyễn Kiều Kiều chiêu đãi Hội Học Sinh và bạn học thân thiết trong trường. Nguyễn Manh Manh nhìn Nguyễn Kiều Kiều mạnh vì gạo, bạo vì tiền bay khắp nơi như Hoa Hồ Điệp, ánh mắt càng ngày càng trầm. Lệ Quân Ngự... Đây chính là, niềm vui bất ngờ anh chuẩn bị cho mình? Mở ra phòng yến hội ít dùng cho đối ngoại của Ngự Đường, lấy ra cho mẹ con Nguyễn Kiều Kiều, còn có bà già ích kỷ kia làm mặt mũi... Đây chính là cái gọi là niềm vui bất ngờ của anh sao! ! ! Từ lúc tiệc rượu mới vừa bắt đầu, khách khứa đầu tiên trình diện, Nguyễn Manh Manh liền bắt đầu chờ đợi. Phòng yến hội vàng son lộng lẫy, khắp nơi đều dán chữ "Thọ" đỏ rực, được bối cảnh màu vàng tôn lên, có vẻ náo nhiệt mà vui mừng. Theo khách khứa đến càng ngày càng nhiều, bình tĩnh trên mặt Nguyễn Manh Manh liền càng ngày càng ít.
Nhiều khuôn mặt quen thuộc như vậy, hầu như bao gồm tất cả vòng xã giao của nhà họ Nguyễn. Còn có công nhân viên kỳ cựu của họ Nguyễn, cao tầng, còn có đồng nghiệp chị cô đã từng hợp tác, thậm chí... Còn có bạn học cùng lớp Trí Học. Trên mặt mỗi người, đều giấu kinh diễm và cung kính đối với bà phu nhân Tần gia kia. Nhìn một màn tình cảnh này, Nguyễn Manh Manh chỉ cảm thấy lòng càng ngày càng trầm. "Kiều Kiều... Nơi này thật là đẹp nha, tôi lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên tới Ngự Đường tham gia tiệc rượu." "Đúng vậy đúng vậy, tôi nghe ba mẹ ta nói, phòng yến hội Ngự Đường và phòng yến hội của khách sạn Quân Ngự rất khó đặt trước. Ở thành phố S, ngoại trừ mấy vị quyền quý hiển hách, còn không người nào có thể tổ chức tiệc ở hai địa phương này." Không phải là yến tiệc, chỉ là đại thọ sáu mươi của mẹ vợ Nguyễn Triệu Thiên mà thôi, liền tìm một địa phương khó cầu như thế. Mọi người không có người nào không suy đoán, không phải Nguyễn Triệu Thiên đột nhiên phát triển, gặp may đó chứ. Chính là vị bà Tần này, bối cảnh sâu không lường được. Tiếp nhận ánh mắt hoặc ngưỡng mộ hoặc hơi đố kỵ của các bạn học, Nguyễn Kiều Kiều cười nắm chặt tay người người đàn ông. "Nào có... Kỳ thực tất cả những thứ này còn phải cảm ơn anh trai Cố Huyễn, nhờ có anh ấy thay chúng ta dẫn tiến." Nói đến đây, Nguyễn Kiều Kiều chếch mắt, ngẩng đầu dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Cố Huyễn, "anh trai Cố Huyễn, cảm ơn anh..." "Cô bé ngốc, anh là vị hôn phu của em, anh không tốt với em thì tối với ai." Bên cạnh, Cố Huyễn mặc một bộ Tây phục màu trắng, cao thẳng đẹp trai, dịu dàng nhéo chóp mũi khéo léo của Nguyễn Kiều Kiều.
Dịu dàng che chở như vậy, rước lấy một đám bạn học ồn ào. "A a a... Cố Huyễn học trưởng thực sự là quá dịu dàng... Hoàng tử bạch mã hoàn mỹ!" "Phải đó, Nguyễn Kiều Kiều thật hạnh phúc nha... Tôi cũng rất muốn có một bạn trai như thế..." "Quên đi thôi, chuyện tốt như thế nào chuyển tới trên người chúng ta. Tôi khuyên cô đừng loạn tưởng, cô xem Nguyễn Manh Manh ở bàn kế bên một chút... Ánh mắt vẫn không dời khỏi người Cố Huyễn học trưởng và Kiều Kiều, cô xem sắc mặt kia, sợ là trong lòng đã sớm hận đến nghiến răng, chính là di chứng sau khi trúng độc quá sâu!" Theo câu nói này, những bạn học khác đều đưa mắt rơi vào bàn kế bên. Quả nhiên phát hiện, gương mặt Nguyễn Manh Manh đang lạnh lùng, sắc mặt không vui nhìn xem Cố Huyễn và Nguyễn Kiều Kiều. Mọi người nhất thời cười lăn cười bò. Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều đắc ý, trên mặt lại khuyên: "Quên đi... Các người đừng cười chị gái tôi, trong lòng chị ấy cũng không dễ chịu." Nói, nhẹ nhàng kéo kéo Cố Huyễn, "Anh trai Cố Huyễn..." Cố Huyễn hiểu ý gật gù, vỗ nhẹ mu bàn tay Nguyễn Kiều Kiều động viên, "Yên tâm, anh biết nên làm như thế nào." Anh ta nghĩ, Kiều Kiều nói đúng, con bé Manh Manh kia đối với mình quả nhiên là dư tình chưa dứt. Mặc kệ là quen bạn trai, hay là cố ý nói những lời vô ích kia, thì ra đều là làm anh ta ghen. Bằng không, vào lúc này, như thế nào cô lại dùng loại ánh mắt ai oán lại đáng thương kia, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm anh ta và Kiều Kiều chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]