"Manh, Manh Manh..." ánh mắt Nguyễn Triệu Thiên toả sáng, khóe môi mang nụ cười, ngay cả nếp nhăn nhỏ bé nơi khóe mắt, dường như đều trong nháy mắt này bị vuốt phẳng. Con gái của ông hôn ông... Hôn ông... Còn là chủ động hôn ông... Trong lúc nhất thời, Nguyễn Triệu Thiên càng có chút không dám tin tưởng. Từ sau khi Tần Phương mang thai đứa trẻ, ba ngày hai bữa đều là cái này không tốt cái kia không được, công ty ông bận bịu, lại phải chăm sóc Tần Phương, cho nên lơ là con gái. Manh Manh đã thời gian thật dài không gần gũi với ông như thế. "Ba ba, Nguyễn Kiều Kiều nói con đều nghe hiểu. Nhờ có em ấy, con mới biết ba đối với con có quan tâm nhiều hơn..." Nguyễn Manh Manh vừa nói vừa nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều, thấy cô ta tức giận đến xanh mặt, một mực còn muốn duy trì dáng vẻ mỉm cười, trong lòng liền đặc biệt thoải mái. "Manh Manh..." Nguyễn Triệu Thiên cảm động. Manh Manh nhà ông thực sự là lớn rồi, hiểu chuyện. Nhìn thấy con gái như vậy, lo lắng trong lòng rốt cục thả xuống. ông cho rằng, bây giờ là thời cơ tốt để mình nói ý nghĩ chân thực trong lòng cho con gái biết. "Kiều Kiều, con đi ra ngoài trước đi... Ba ba có việc, muốn thảo luận riêng với chị gái của con." Chữ "Riêng" là chói tai như vậy. Đây chính là nói rõ, không cho Nguyễn Kiều Kiều nghe. Nguyễn Kiều Kiều không hiểu, cô ta rõ ràng là muốn gây xích mích, vì sao lại biến thành như vậy!
"Ba ba..." Tiếng nói Nguyễn Kiều Kiều hơi nghẹn, nước mắt lóng lánh, rụt rè nhìn về phía Nguyễn Triệu Thiên. Trong cặp mắt vô cùng đáng thương kia, cất giấu oan ức, gần giống như nếu bây giờ ba bảo cô ta đi ra ngoài, chính là coi cô ta như người ngoài. Đáng tiếc, Nguyễn Triệu Thiên nói xong câu kia, ánh mắt liền trừng trừng rơi vào trên mặt bảo bối Manh Manh nhà ông. Căn bản liền không rảnh xem Nguyễn Kiều Kiều. Nguyễn Kiều Kiều nuốt hận, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng. Chờ Nguyễn Kiều Kiều vừa đi, Nguyễn Triệu Thiên lập tức dắt tay Nguyễn Manh Manh. "Manh Manh, nghe ba ba nói... Dù cho Kiều Kiều thật sự chia tay Cố Huyễn, con cũng không thể muốn. Này không phải vấn đề có nhận hay không, đây là vấn đề nguyên tắc! Tâm địa Cố Huyễn gian xảo quá nhiều, loại người đàn ông đào hoa đối với tình cảm không kiên định này, nhất định không thể gả!" Nguyễn Triệu Thiên nói tới chăm chú, giọng điệu trầm ổn lại nghiêm túc, xem ra cũng không phải là nói giỡn. Nhưng nghe được lời của ông, Nguyễn Manh Manh lại đột nhiên cảm thấy rất muốn bật cười. Ba... Ba cô muốn nói với cô, lại là cái này? Chính ông vốn là cây củ cải đào hoa lớn, bây giờ một mực lại còn muốn giáo dục cô, nói với cô không thể gả cho người đàn ông đào hoa. Đây thực sự là nghe thế nào cũng thấy khôi hài. "Manh Manh, con... Chẳng lẽ con còn thích Cố Huyễn? Ai, con đứa nhỏ này... Ba ba chính là biết con vẫn thích cậu ta, biết tính khí con quật cường, vì vậy trước đây mới không dám khuyên." Liền bởi vì như vậy, lúc Nguyễn Triệu Thiên phát hiện Cố Huyễn và con gái nhỏ của mình cấu kết làm bậy, không chỉ không đâm thủng, còn cố ý mặc cho phát triển, làm cho Manh Manh tách khỏi tên đàn ông đê tiện. Tốt xấu lúc Nguyễn Triệu Thiên ông còn trẻ, cũng là "Công tử nhà giàu". Thằng nhóc Cố Huyễn kia là nhân vật gì, ông chỉ dùng một con mắt, liền có thể nhìn thấu. Đáng tiếc, Manh Manh nhà ông một mực thích thằng nhóc kia, cảm thấy cậu ta anh tuấn đẹp đẽ có năng lực... Xì, đẹp đẽ thì có tác dụng gì.
Người đàn ông không chung tình, sau này chỉ có thể đối xử không tốt với bà xã, xem bản thân ông liền biết rồi. ông mới không nỡ để Manh Manh nhà ông gả đi, chịu loại khổ sở này. "Ba ba, ba thật sự lo xa rồi... Con không thích Cố Huyễn, không thích một chút nào." Trước đây là cô không thấy rõ bộ mặt thật của Cố Huyễn, liền nhớ tới khi còn bé, lúc mẹ mới vừa đi, Cố Huyễn đối tốt với mình. Nhưng bây giờ, cái gì cô cũng thấy rõ. "Cái kia... Vậy cho dù không có Cố Huyễn, người bạn trai ở bên ngoài kia của con cũng không tốt." Nguyễn Triệu Thiên nhớ tới ngày Tần Phương xảy ra chuyện, Nguyễn Manh Manh một đêm không về nhà, kết quả về đến nhà đầy cổ đều là dấu hôn. Một cách tự nhiên, ông liền lấy chuyện ngày đó, xâu chuỗi trên người bạn trai hiện đang ở chung với Nguyễn Manh Manh kia. "Manh Manh, con nghe ba ba nói... Chuyện ông nội con sửa di chúc ba ba đều biết. Ba và ông nội con cũng là một ý nghĩ, con ngoan, sớm một chút tìm người gả cho, chúng ta mới có thể yên tâm. Là như vậy, ba ba cho con xem xét một đối tượng, tuyệt đối tốt hơn Cố Huyễn, cũng tốt hơn người bạn trai gì đó của con. Tuần sau, các con tìm thời gian gặp mặt..." Nguyễn Triệu Thiên còn chưa nói hết lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa của bà Nguyễn. "Triệu Thiên, con mau ra đây... Bên Ngự Đường đáp lời, đã đồng ý tuần sau làm tiệc mừng thọ cho bà thông gia. Vừa vặn sáu mươi bàn, là điềm tốt!" Ngự Đường, bà thông gia, tiệc mừng thọ, sáu mươi bàn? ánh mắt Nguyễn Manh Manh khựng lại, đây là muốn làm tiệc mừng thọ cho mẹ của Tần Phương đây! Nhưng Ngự Đường... Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của thiếu nữ, đột nhiên xẹt qua một vệt giận tái đi. Lệ, Quân, Ngự... Anh vậy mà đồng ý mẹ của Tần Phương, làm tiệc mừng thọ ở Ngự Đường!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]