Chương trước
Chương sau
"Em... Chị gái, sao chị lại nói em như vậy. Em căn bản không phải..." Nguyễn Kiều Kiều nhíu mày, rất là bị thương.
Kỳ thực trong lòng, cũng thật sự bị nội thương.
Cho nên nói, cô liền ghét nhất học cùng một trường với Nguyễn Manh Manh.
Cũng chính là bởi vì như vậy, lúc tốt nghiệp trung học cơ sở mới nghĩ trăm phương ngàn kế, làm cho mẹ cô chuyển Nguyễn Manh Manh tới thành phố Nhất Trung.
Bởi vì chỉ cần có Nguyễn Manh Manh ở đây, Nguyễn Manh Manh liền đều sẽ giống như vậy, không chút lưu tình vạch trần ngụy trang của cô ta.
Cho dù bị người hiểu lầm thành chị gái ác độc, Nguyễn Manh Manh cũng chưa bao giờ bận tâm đối phó với đạo đức giả.
Mà một mực, Nguyễn Kiều Kiều cần giữ gìn hình tượng, sợ nhất chính là loại động tác không nói đạo lý này.
"Tôi đâu quan tâm cô có phải hay không... Nói thật, không có chuyện gì đừng nói chuyện với tôi. Tôi và cô không giống nhau, tôi một chút cũng không thích nghe đối thủ an ủi. Đặc biệt, loại như cô này căn bản không đáng làm đối thủ, như vậy sẽ làm tôi cảm thấy rất, mắc, ói!"
Nguyễn Manh Manh nói xong, gật đầu với Cảnh béo và những người còn lại, "Chúng ta đi thôi, đi thương lượng chuyện tranh cử... Nơi này quá nhiều người phát ngán, nhìn thêm cay con mắt."
"Chờ một chút ——" thảng thốt, Nguyễn Kiều Kiều ngăn trở Nguyễn Manh Manh.
Cô ta không thể để cho Nguyễn Manh Manh cứ thế mà đi.
Những lời giải thích chuẩn bị kỹ càng kia, còn chưa nói.
Cô ta nhất định phải làm cho những người khác thấy rõ, "Bộ mặt thật" của Nguyễn Manh Manh!

"Chị gái... Em biết chị chán ghét em. Thế nhưng, dù cho chị chán ghét em, em vẫn là phải khuyên chị một câu. Ba ba còn không biết chuyện chị làm gần đây, từ khi chị đẩy mẹ xuống lầu, làm hại em trai sinh non, ba ba luôn vội vàng chăm sóc bọn họ."
Nguyễn Manh Manh vốn bước chân ra, bởi vì lời Nguyễn Kiều Kiều nói, dừng lại.
ánh mắt cô hơi rủ xuống, trong con ngươi lóe qua một tia bi thương.
Rõ ràng không nên để ý, rõ ràng hẳn phải biết lời Nguyễn Kiều Kiều nói khẳng định là lời nói dối.
Nhưng nghe thấy cô ta nhắc tới Nguyễn Triệu Thiên, nhắc tới ba ba, cô lại không đi tiếp được nữa.
Ba ba nhất tốt của cô, thời gian dài như vậy lại không tìm đến cô, chỉ là bởi vì đi chăm sóc đôi mẹ con kia.
Cho dù trong lòng rõ ràng, đó là một đứa trẻ sinh non, mọi người có lòng thương con nít, nhưng Nguyễn Manh Manh vẫn là không cách nào tự kiềm chế, nổi lên một loại tâm trạng bị ba cô vứt bỏ.
đáy mắt Nguyễn Kiều Kiều, nhanh chóng lóe qua đắc ý.
Mẹ nói quả nhiên rất đúng, Nguyễn Manh Manh này, nhược điểm lớn nhất chính là tình thân.
Nguyễn Manh Manh thuở nhỏ mất mẹ, tuy rằng mặt ngoài kiên cường, kì thực lại đối với Nguyễn Thi Thi, Nguyễn Triệu Thiên và ông Nguyễn che chở cô lớn lên đặc biệt ỷ lại.
Mà bây giờ, các cô muốn làm, chính là từng bước từng bước cướp đi hoặc phá hủy người mà đáy lòng Nguyễn Manh Manh ỷ lại nhất này.
Nguyễn Thi Thi rời đi, cơ thể ông Nguyễn cũng là càng ngày càng kém, mà Nguyễn Triệu Thiên... Ha ha.

Có em trai, Nguyễn Kiều Kiều tin tưởng, sau này ba ba nhất định sẽ đứng về phía cô ta và mẹ.
"Tuy rằng ba ba rất bận, nhưng ba ba vẫn rất quan tâm việc học của chúng ta. Mỗi ngày em trở về, ông cũng đều quan tâm hỏi đến thành tích của em... Hơn nữa, em có giấu thay chị, chuyện chị nộp giấy trắng em cũng không nói cho ông ấy. Thế nhưng bây giờ, chị gái, chị xem... Thành tích của chị tụt dốc thành như vậy, chợt cao chợt thấp, em cảm thấy vẫn là phải làm tốt chuyện học tập trước mới phải."
Nói đến đây, Nguyễn Kiều Kiều nhẹ nhàng nắm chặt tay Nguyễn Manh Manh.
"Chị gái, em muốn khuyên chị rút khỏi tranh cử, việc này quá làm chị phân tâm. Hơn nữa, thành tích của chị không tốt, cũng không có thành viên, không kéo được tài trợ, để những người khác theo chị cũng chỉ có thể làm lỡ thời gian của bọn họ. Chị..."
"Ai nói thành tích tôi không tốt, không kéo được tài trợ!" Nguyễn Manh Manh đột nhiên hất tay Nguyễn Kiều Kiều ra, sức lực lớn, khiến cho người ngạc nhiên.
Chỉ thấy Nguyễn Kiều Kiều duỗi tay phải ra, bị Nguyễn Manh Manh ném xuống, càng không nhấc lên nổi nữa.
"Đau..." Nước mắt khó có thể kiềm chế, lăn xuống.
Nước mắt Nguyễn Kiều Kiều rơi như mưa, cổ tay phải truyền đến đau nhức, làm cho cô ta nói không ra lời.
Nhưng cảm giác đau đớn trên tay càng rõ ràng, cô đáy lòng liền càng cao hứng.
Ha ha... Nguyễn Manh Manh quả nhiên bị lừa rồi, cô quả nhiên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến quên khống chế sức mạnh.
"Nguyễn Manh Manh, cô lại dám ra tay với Kiều Kiều!"
Diệp Phong điên rồi, nhào tới đỡ Nguyễn Kiều Kiều lảo đà lảo đảo, nếu không phải đang ôm cô ta, thì đã hận không thể đi tới liều mạng với Nguyễn Manh Manh.
Thì ra Kiều Kiều cho tới nay, đều là sống cuộc sống như thế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.