"Ông xem... Con bé vừa nãy không khống chế sức mạnh, lại đập hư sô pha trong nhà. Nhưng mà … tôi là đang thay con bé thu xếp đối tượng gặp mặt, bị Tần Lãng nhìn thấy sẽ không tốt." "Có cái gì không tốt!" Ông Nguyễn bao che khuyết điểm cực điểm, bảo vệ cháu gái ở bên cạnh. "Đồ nội thất của nhà họ Nguyễn chúng ta, chính là mua cho Manh Manh đập đó, nếu con bé thích, phá bao nhiêu cũng có thể. Thân làm bà nội, vì vật chết mà răn dạy đứa trẻ, không thấy mất mặt sao!" Trong mắt ông cụ, không có đúng sai. Hai cháu gái ông làm cái gì thì cái đó đều đúng! Dứt lời, trong con ngươi uy nghiêm lộ ra một chút khôn khéo, liền rơi trên người Tần Lãng. "Xem xét đối tượng... Hừ, là thằng nhóc này hả?" Ông Nguyễn không hề che giấu xem thường Tần Lãng. Bà vội vàng nói: "Tần Lãng rất ưu tú. Tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, tuổi còn trẻ liền được trung tâm khoa học kỹ thuật Ngự Diệu nổi danh mời làm, tiền đồ vô hạn." Nguyễn Manh Manh nhíu nhíu mày, hoài nghi mình nghe lầm. Khoa học kỹ thuật Ngự Diệu? Nói như vậy, cái tên Tần Lãng này, đang làm trong công ty của Lệ Quân Ngự? "Dù tiền đồ vô hạn như thế nào đi nữa, cũng chỉ là người làm công, làm sao mà xứng với Manh Manh chúng ta!" Ông hất cằm lên, nhắc tới ngoan cháu gái, cả mặt đều là kiêu ngạo. Lời của ông có chút đả kích người.
Nhưng ông không có một chút áy này nào mà công kích gia đình Tần Lãng. Tần Lãng vốn thể hiện dáng dấp hiểu chuyện, nghe được lời của ông, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt. Anh ta cắn răng, ẩn nhẫn che giấu sự tức giận trong đáy mắt. Nhưng lại không biết, ông Nguyễn đã nhìn thấy rất nhiều hạng người, chỉ cần liếc qua một chút, liền có thể nhìn ra nội tâm anh ta đang rất phẫn nộ. Thật là nhóc con dễ bị kích động. Ông cố ý đả kích vài câu để thử lòng, liền bị người trẻ tuổi này ghi hận trong lòng. Vừa nhìn liền biết là tên nhóc nhỏ mọn mà. Bởi vì này, ông càng ngày càng không lọt mắt người trẻ tuổi gọi Tần Lãng này. Ngược lại nhìn về phía bà Nguyễn, trầm giọng nói: "Tôi nói rồi... Manh Manh nhà chúng ta ngoại trừ Cố Huyễn, không cần đối tượng khác! Bà đừng tiếp tục thu xếp những người này cho Manh Manh nữa." Dứt lời, ông liền nắm tay Nguyễn Manh Manh lên: "Đi, đỡ ông nội xuống. Ông nội ngược lại muốn xem xem, ngày hôm nay có ai dám cướp người yêu cháu gái ngoan của ông!" Nguyễn Manh Manh vốn đang cảm thấy ông của cô chính là được, có ông của cô ở đây, trong nhà ai cũng bắt nạt không được cô. Bởi vì điều này, ông cụ lại càng không vừa mắt người thanh niên Tần Lãng này.
Ông nội à ông nội, vì sao ông lại vừa mắt Cố Huyễn? Cố Huyễn có cái gì tốt, ngay cả... Ngay cả tên bạo quân kia, còn giỏi hơn anh ta nhiều. Nguyễn Manh Manh đỡ ông nội ngồi xuống, đang chuẩn bị nói, cô không muốn kết hôn với Cố Huyễn, ai cô cũng không muốn. Chuông cửa lại vang lên vào lúc này. "Ông... Cố Huyễn đã nói ngày hôm nay sẽ tới, chắc là cậu ấy đến rồi. Cháu biết ông thương Manh Manh, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Hay là ông đợi cậu ấy đi vào, nghe ý kiến của cậu ấy tí." Tối hôm qua, ông Nguyễn mắng Nguyễn Kiều Kiều máu chó đầy đầu, liên lụy bà Nguyễn cũng bị dạy bảo một phen. Bà Nguyễn suốt đêm bảo Nguyễn Kiều Kiều gọi điện thoại cho Cố Huyễn, hai bên thương lượng sáng sớm hôm nay tới đây, thuyết phục ông. Chỉ là ai cũng không ngờ tới, Nguyễn Manh Manh sẽ đến sớm như vậy, vừa vặn gặp được. Bà Nguyễn liếc nhìn Nguyễn Manh Manh được ông lão che chở bên người, trong lòng rất uất ức. Con bé chết tiệt này, cũng không biết cho ông già uống bùa mê thuốc lú gì, khiến ông già một mực đứng về phía cô. Chỉ cần vừa nghĩ tới, ở trước mặt ông, thân là vợ cả mà còn không bằng một góc đứa cháu, bà Nguyễn lại ngày càng căm ghét Nguyễn Manh Manh. Chính vào lúc này, ngoài cửa truyền đến bước chân đang tới. Sau đó ngay lập tức, Cố Huyễn nắm tay Nguyễn Kiều Kiều, từ ngoài cửa đi vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]